Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

Một góc nhìn khác về cô bé Lọ Lem

Ngày X tháng Y năm ZZZZ,

Anh ơi,

Hồi còn bé tí ti ấy, em đã luôn tin rằng chỉ cần tốt bụng và can đảm thì em sẽ hạnh phúc. Bây giờ em đã lớn hơn và em vẫn tin như vậy, nhưng em đã bớt kì vọng vào mọi người rồi.
Em từng đọc ở đâu đó rằng khi bạn xem phim hoạt hình và bắt đầu suy nghĩ đến những khía cạnh khác của nó mà trước giờ bạn chưa từng nghĩ đến, thì bạn chính là đã trưởng thành.

Cả thế giới của em ngày ấy tràn ngập những câu chuyện cổ tích về cô bé Lọ Lem can trường và xinh đẹp, dù cho bị đối xử ghẻ lạnh suốt mười mấy năm nhưng cô ấy vẫn không đánh rơi nụ cười hồn nhiên và trái tim lương thiện của mình. Lúc ấy em nghĩ em hoàn toàn có thể làm việc ấy, vì em đối xử với họ thật lòng như vậy thì làm sao có chuyện họ lại đối xử ác với em được.

Nhưng anh ơi, em sai rồi.

Lòng người y hệt như tỉ lệ lạm phát, nó thay đổi theo thời kì phát triển kinh tế, khó đoán vô cùng và khó phòng tránh vô biên. Chỉ vì vài triệu mà tình yêu có thể trở nên đẫm máu, tình thân ruột thịt mười mấy năm thoáng chốc vụt tan trong tầm tay. Hôm nay ta là tri kỉ, ngày mai biết đâu ta lại chẳng còn nhìn mặt nhau. Hôm nay ta là người thân cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, ngày mai biết đâu ta lại cùng nhau đứng trong tòa án! Em cứ mong rằng em cho người ta 10 đồng thì người ta sẽ cho em lại 10 đồng, hay thậm chí là 9 đồng cũng được. Nhưng sự thực là, người ta có thể vu khống cho em tội đút lót và tống em vào tù cũng nên.

Em không trách người, vì suy cho cùng thì “Người không vì mình trời tru đất diệt”. Nếu họ không lo cho bản thân họ thì ai sẽ lo cho bản thân họ đây? Núi mà còn có thể thay đổi hình dạng, thì cớ gì chúng ta lại không thể thay đổi tính cách? Chỉ đơn giản là khi thời gian trôi đi thì hai mảnh ghép tâm hồn của chúng ta dần trở nên không vừa vặn với nhau nữa. Khi em không mang vừa một đôi giày cũ, em cũng không thể giữ nó mãi mà phải đem chúng đi cho những ai cần nó hơn, đúng không anh?

Điều làm em đau đớn nhất không phải là việc họ rời đi, mà chính là việc họ rời đi mà không nói với em một lời tạm biệt. Em chỉ trách bản thân mình, đã quá ảo tưởng vào vị trí của bản thân trong lòng người khác.

Chúng ta đã cùng nhau trải qua không ít vui buồn, chẳng lẽ trong lòng không vương vấn chút nào sao? Tất cả những gì em làm trong ngần ấy năm, chẳng lẽ không đọng lại được một chút xúc cảm nào trong lòng họ sao?

Tại sao họ lại có thể đối xử với em như vậy, trong khi em đã hết lòng hết dạ với họ?

Có lẽ vì hiểu cái trái ngang ấy, mà anh lúc nào cũng nhắc nhở em “Đừng kì vọng quá vào người khác”. Em đã hiểu vì sao anh luôn lo lắng cho em khi thấy em coi trọng người khác quá nhiều, vì anh sợ em bị tổn thương.

Anh à, em vẫn sẽ tin vào truyện cổ tích cô bé Lọ Lem. Nhưng em tin rằng để được hạnh phúc, em không chỉ cần can đảm và tốt bụng, mà em còn phải biết can đảm đúng lúc và tốt bụng với đúng người nữa. Để cho em không phải vắt kiệt hết lòng tin vào những mối quan hệ hời hợt, và bỏ qua những người thật sự yêu thương em vì chính con người em. Như anh vậy đó.
Bí quyết để hạnh phúc của cô bé Lọ Lem không phải là cảm hóa ba mẹ con dì ghẻ, mà chính là xây dựng tình yêu với các bạn chuột và Hoàng tử mà cô tin tưởng thật sự.

Nhân dịp em chính thức trở thành sinh viên năm 2, 



1 nhận xét: