Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2015

Ngồi khóc trên cây

      Sách của Nguyễn Nhật Ánh được in bởi Nhà xuất bản Trẻ ở nhà tôi thì không gọi là hiếm. Nhưng với "Ngồi khóc trên cây" ra đời vào năm 2013, lần đầu tiên tôi bật khóc trước một câu chuyện có hậu.
      Một chàng trai trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đầy màu sắc của tuổi mười tám khi đứng trước tâm hồn thánh thiện của cô bé tên Rùa.
      Một làng quê yên bình với những người hàng xóm tốt bụng và cả những tay thợ săn bị đồng tiền nhất thời làm mờ mắt.
      Tôi đã đọc ở đâu đó rằng người ta yêu một thành phố vì có người mà họ yêu ở đó. Và điều đó cũng không khác gì tâm tư của chàng Đông - nhân vật chính của chúng ta bây giờ.
      Đối với chàng trai ấy, duyên phận đã mở cửa đón anh ngay từ giây phút anh gặp cô, một thiên thần giáng trần thông minh, lém lỉnh và có niềm tin yêu mãnh liệt với thiên nhiên đến mức có thể bất chấp nguy hiểm để bảo vệ chúng trước sức tàn phá của người thợ săn bằng mọi giá.
      Khi đi cùng cô, anh có dịp trải nghiệm những chân trời đầy mới lạ: cùng ngồi trú mưa ở hốc cây trong rừng, tận tay chạm vào con nai Tập Tễnh mà anh thường chỉ được nhìn thấy trong sách, những nụ hôn phớt đầy mơ mộng hay lúc đi qua vô số rừng cây và hang đá để đến được một thế giới diệu kì mà chưa từng ai khác biết đến. Nhiều lúc ngổi ngắm sao cùng nhau, Rùa có thể kể vanh vách tên tất cả ngôi sao trên trời khiến cho Đông không khỏi thầm mến phục.
      Tất cả những điều kì lạ, ngồ ngộ mà dễ thương ấy đã làm hình ảnh cô bé hai bím với thân hình nhỏ nhắn nhưng thoăn thoắt hệt chú sóc dính chặt trong tâm trí chàng trai mới lớn như keo dán sắt. Cứng và chặt đến nỗi anh cũng chẳng thèm gỡ nó ra làm chi nữa.
      Nhưng rồi tai họa ập xuống, quả nhiên là ông Trời rất thích trêu ngươi con người. Đông được bác sĩ chẩn đoán là đã mắc phải căn bệnh ung thư bạch cầu quái ác. Trái tim của anh như tan ra từng mảnh. Cuộc đời anh vẫn còn một quãng đường dài phía trước. Anh vẫn còn trách nhiệm với gia đình, bạn bè, và cả con Rùa nữa. Tại sao số phận lại khắc nghiệt đến thế? Chia cắt hai trái tim lần đầu biết yêu, việc đó thật tàn nhẫn biết bao! Đông cố nuốt cục đắng và nước mắt ngược vào trong, cố gắng tránh xa Rùa hết mức có thể. Anh dự định rằng với thái độ dửng dưng, lạnh nhạt của mình, Rùa sẽ mau chóng chán và rời bỏ anh- một thằng sinh viên bị ung thư- đi và tìm được một hạnh phúc ở người khác tốt hơn, khỏe mạnh hơn anh.
       Con Rùa quả thật không đơn giản như anh nghĩ. Nó vẫn hàng ngày lên xóm trên, ngồi vắt vẻo trên cành cây nhìn anh bâng quơ lật vài trang sách (thật ra tâm trí anh đâu có ở trong cuốn sách đó!), lắng nghe những lời giải thích vụng về của anh và nhẹ nhàng ngả đầu lên vai anh với tâm hồn ngập tràn lòng yêu thương. Anh đã xem thường sức mạnh tình yêu của Rùa và đánh giá tài đóng kịch của mình quá cao. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen long lanh ấy, anh lại như muốn xé toạc tấm màn bí mật đáng nguyền rủa kia đi và ôm chầm lấy cô mà nói hết tất cả. Nhưng khi nghĩ về tương lai của cô, anh lại kìm lòng lại. Lừa dối người mình yêu là điều đau khổ hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này, nhưng phá nát tương lai của em với căn bệnh của anh càng làm cho anh đau đớn hơn thế nữa, em biết không?
      Cuộc sống của anh cứ trôi qua với bao dằn vặt như vậy, khi mà cô càng trở nên xinh đẹp và anh càng bất lực trong cái hố tuyệt vọng của chính mình. Đã bao lần anh thầm mong đây chỉ là cơn ác mộng, khi tỉnh lại cô sẽ đứng bên cạnh anh, cười thật tươi và nắm tay anh đi khám phá thế gian này. Anh không còn cách nào khác là giữ chặt tình cảm trong lòng, hay đôi chút tiết lộ cho cô bạn Bích Lan cùng lớp, rồi thôi.
     Cuối cùng Thượng đế cũng rủ lòng thương cho một tâm hồn thành khẩn đầy tội nghiệp như anh. Bác sĩ, sau khi khám nghiệm kĩ lưỡng, đã thông báo rằng anh không bị ung thư như đã lầm tưởng. Anh chỉ bị thiếu máu dinh dưỡng, một căn bệnh có dấu hiệu rất dễ nhầm với ung thư bạch cầu. Khỏi phải nói, anh đã nhảy cẫng lên như thế nào khi nghe tin ấy. Thế là từ nay anh lại được tiếp tục cùng Rùa đi phá những cái bẫy của thợ săn, ngồi cùng nhau đọc truyện Lucky Luke và ở bên cô rồi! Nghĩ là làm, anh nhanh chóng mua vé về quê để gặp lại Rùa. Từ nay anh sẽ không bao giờ xa nó như lần trước nữa, anh chắc nịch trong bụng như vậy.
     Nhưng...
     Nếu tôi kể tiếp, bạn sẽ biết trước cốt truyện, và trái tim bạn sẽ không thể thổn thức khi gấp quyển sách này lại được.
     Liệu họ có được ở bên nhau?
     Lời giải đáp sẽ do chính bạn tự khám phá và trải nghiệm trong quyển sách 99.000đ này, hiện có bán trên các chi nhánh nhà sách trên toàn quốc, điển hình như Fahasa hay Phương Nam.
     Tin tôi đi, cái kết này chắc chắn sẽ khiến trái tim người lạnh nguội nhất cũng tan chảy. Một cái kết không giống với bất cứ cái kết nào mà tôi từng xem qua.
     Ngôi làng đã khắc họa rõ nét cho tôi về bộ mặt của thế giới phức tạp này: con người vì danh vọng cá nhân mà có thể làm bất cứ điều gì, kể cả hãm hại người khác. Hay như người ta thường nói, người tốt như ba của Rùa thì khó mà sống nổi giữa cái thế giới mà con người ta phải "ác" thì mới có thể tồn tại.
     Nhưng hình ảnh của Rùa đã tiếp thêm cho tôi niềm tin và lí tưởng về một con người có tâm hồn thanh cao, trong sạch, người đã luôn sống vì người khác mà không thèm đoái hoài gì đến ích lợi bản thân. Lối sống của Rùa chính là tấm gương sáng cho tất cả mọi người noi theo, khiến cho kẻ thủ ác phải quay mặt đi vì quá xấu hổ. Rùa giúp tôi tin rằng người tốt vẫn còn nhiều lắm, và bức tranh mà văn chương vẽ ra về thế giới này là có thực, có tồn tại giữa cái xã hội vốn rối như tơ vò này.
     Cái kết thúc của người tốt rốt cuộc sẽ ra sao?
     Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh của chúng ta sẽ dự đoán như thế nào về số phận người tốt giữa vô vàn cái xấu của xã hội loài người đầy phức tạp?
     Đúng vậy, cái kết này lạ. Lạ đến mức tôi phải bật khóc tức tưởi vì nó.
_19/11/2014_




Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Một chút "tình yêu học trò" ở cuối con đường

Đáng lẽ tôi không nên khai trương trang blog của mình với một bài viết buồn thế này( Tôi đã soạn thảo sẵn một bài văn khác về ngày đầu tiên đi học). Nhưng cái tôi khi bất lực cần được giải tỏa và thông cảm trước, các bạn thông cảm giúp tôi nhé?

Năm nay tôi lên lớp 12, một giai đoạn CỰC KÌ quan trọng của đời học sinh. Các thầy cô thì bảo: "Năm nay các con phải cố gắng hết sức để đậu đại học. Không được ham chơi, yêu đương để ảnh hưởng học tập." Nhưng tôi vốn cứng đầu, tôi luôn tâm niệm: "Nếu ngưởi ta nói không thì tôi phải chứng minh là nó có thể." Tôi bắt đầu năm học với thái độ khoan thai, từ tốn, nghĩ rằng năm học sẽ rất thú vị. Nhưng, tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị vướng vào rắc rối thế này.
Từ cuối năm lớp 11, tôi có thích một anh bạn. Điều đó khá là bình thường ở lứa tuổi này nhỉ. Khi mới nhập học lớp 10, một cô bé trẻ người non dạ như tôi dễ bị ấn tượng trước những anh chàng năng động, bảnh trai và hát hay. Tôi lần lượt trải qua những cơn "say nắng" với một vài người, nhưng rồi tất cả chỉ dừng ở mức bạn bè vì tính cách họ quá trẻ con, không hợp với tôi. Anh chàng mà tôi thích ngồi cùng nhóm với tôi. Một con người vác cặp mắt kính dày cộm, thân người vừa thấp vừa tròn, da ngăm đen, khuôn mặt lờ đờ kiểu con mọt sách chính hiệu (He he xin lỗi cậu nhé, nhưng ban đầu ấn tượng của tớ về cậu không được hoàn mĩ cho lắm...) Sau khi tiếp chuyện, tôi biết được rằng cậu thích xem anime, chuyên về máy tính và ít nói. Tôi cứ nghĩ đây sẽ là chàng trai duy nhất mà tôi sẽ làm bạn tốt được cho đến hết năm cấp 3, vì tôi chẳng thể nào rung động trước kiểu người chán ngắt như cậu ấy được.

Rồi dần dần, quan niệm của tôi về cậu ấy thay đổi đôi chút. Cậu ấy học rất giỏi, chăm chỉ, nghiêm túc, trưởng thành và rất chung tình. Chung tình đến mức tôi bất giác ghen tị với cô bạn được cậu ấy thích 3 năm trời. Trái tim tôi tự dưng giở chứng từ khi đó, cái cảm giác ngưa ngứa ở đó dần được định hình rõ hơn. Đôi lúc tôi cứ lầm tưởng cậu ấy cũng thích mình, nhưng rồi tôi lại bỏ ý nghĩ đó ngay vì đơn giản là cậu ấy chỉ tốt bụng với tất cả mọi người mà thôi. Tôi đã thử dùng những chiêu nói bóng gió, nhưng có vẻ cậu chẳng có kinh nghiệm gì về tình yêu hết ==' Thế nên tôi quyết định một bước tiến lớn, ,mà cho đến tận bây giờ dù không biết nó có đúng không nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã làm vậy.

Hôm đó là ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết ta. Tôi chuẩn bị sẵn 1 cái móc khóa tự làm và một bức "tâm thư" sến súa để tặng cậu ấy. Tôi kiếm cớ rủ cậu ấy lên lầu để dễ nói chuyện.
Và tôi tỏ tình.
Chỉ ba chữ, mà sao nó mạnh vô cùng. Tôi cảm giác như mình đã rút hết lòng tự trọng của mình ra và ném vào ba chữ đó. Cả thế giới như quay cuồng, có cảm giác như ông thần đất đang múa ba lê dưới chân mình vậy.
Tôi biết cậu ấy không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm trong lúc này.
Tôi biết cậu ấy cần chuẩn bị cho hồ sơ vào trường đại học cậu ấy muốn ở Singapore.
Tôi biết cậu ấy còn thích cô ấy rất nhiều.
Thế nên tôi đã đề nghị tiếp tục làm bạn để có thể ở bên cậu ấy. Và không làm cậu ấy khó xử nữa.
Nhưng hóa ra, làm bạn với người mình thích chẳng khác nào một con cua cố gắng biến thành con cá vàng.
Một người bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ ghen tuông vớ vẩn rồi tự nhiên giận cậu ấy. Một người bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ quan tâm cậu ấy thái quá, thế rồi lại tự kỉ ngồi buồn vì không được đáp trả. Một người bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ lợi dụng tình bạn của cậu ấy với hi vọng được cậu ấy chấp nhận tình cảm của mình.
Tớ không xứng đáng với tình bạn của cậu.
Tớ xin lỗi cậu rất nhiều.
Cậu là người tốt nhất mà tớ từng biết. Cậu hiền lành và tốt bụng, và lại khiến người ta tin tưởng cậu nữa.

Hết năm học này là chúng ta coi như tạm biệt nhau. Mỗi người một lối đi riêng, chẳng biết khi nào gặp lại. Tôi đã biết trước việc tình cảm của mình là không thể thành hiện thực. Nếu đã quen thì sao chứ? Cậu ấy có được hạnh phúc không? Hay là lại bị tôi làm khó xử nữa? Tôi đã luôn tự nhủ là chỉ cần ở bên cậu ấy là đủ. Nhưng khi được rồi thì lại càng mong được câu quan tâm hơn nữa.Tớ thật là ích kỉ, phải không?

Bây giờ tôi phải cố gắng làm cho cậu ấy vui hết sức có thể. Với tư cách là một người bạn thực sự, không phải là mong muốn ích kỉ của tình cảm nữa. Dù mỗi khi nói chuyện với cậu ấy, tim tôi lại đau nhói và hỗn loạn. Dù cho tôi phải cắn răng chịu đựng mỗi khi có ai đó khác( cả nam lẫn nữ :D) tiếp cận cậu ấy và muốn kéo cậu ấy rời xa khỏi tôi. Tôi không biết đối với cậu ấy tôi là người như thế nào, chiếm vị trí ở đâu. Nhiều khi rất muốn hỏi nhưng tôi sợ nghe câu trả lời. Nhiều khi quá chán nản vì cứ phải cố gắng trong vô vọng, tôi nghĩ: "Thôi đóng vai ác luôn cho rồi, đừng tiếp cận cậu ấy nữa. Để cậu ấy không phải khó xử giữa tôi và bạn cậu ấy. Để cậu ấy không bị tôi làm phiền nữa. Không có tôi cậu ấy vẫn ổn. Tôi không là gì của cậu ấy cả." Thế là cậu ấy lại tưởng tôi giận cậu ấy. Khi nhìn ánh mắt hồ nghi của cậu ấy tôi như muốn đập tan cái khuôn mặt đang cố ra vẻ lạnh lùng của mình và giải thích cho cậu ấy hiểu tất cả. Nhưng nếu làm thế tôi sẽ chỉ mãi mãi là bạn của cậu ấy, không hơn không kém.

Vì con gái thích người đàn ông thấu hiểu. Còn con trai lại thích người con gái bí ẩn để họ khám phá, chứ không phải một cô gái sẵn sàng nói hết lòng mình cho cậu ta. Thật đau lòng làm sao!
Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, tôi và cậu ấy sẽ làm sao. Nhưng tôi chắc một điều rằng, cậu ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ.

Và cậu ấy là người đầu tiên mà tôi thích thật sự nghiêm túc. Hình ảnh của cậu sẽ không phai mờ trong tim tớ đâu, Đồ Ngốc ạ! Hãy thực hiện ước mơ của mình và tìm cho cậu một người khác tốt hơn tớ nhé! (Nghe như trong Manga ấy nhỉ).
Cám ơn mọi người đã đọc. Chúc buổi tối vui vẻ.
26.08.2015