Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Một chút "tình yêu học trò" ở cuối con đường

Đáng lẽ tôi không nên khai trương trang blog của mình với một bài viết buồn thế này( Tôi đã soạn thảo sẵn một bài văn khác về ngày đầu tiên đi học). Nhưng cái tôi khi bất lực cần được giải tỏa và thông cảm trước, các bạn thông cảm giúp tôi nhé?

Năm nay tôi lên lớp 12, một giai đoạn CỰC KÌ quan trọng của đời học sinh. Các thầy cô thì bảo: "Năm nay các con phải cố gắng hết sức để đậu đại học. Không được ham chơi, yêu đương để ảnh hưởng học tập." Nhưng tôi vốn cứng đầu, tôi luôn tâm niệm: "Nếu ngưởi ta nói không thì tôi phải chứng minh là nó có thể." Tôi bắt đầu năm học với thái độ khoan thai, từ tốn, nghĩ rằng năm học sẽ rất thú vị. Nhưng, tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị vướng vào rắc rối thế này.
Từ cuối năm lớp 11, tôi có thích một anh bạn. Điều đó khá là bình thường ở lứa tuổi này nhỉ. Khi mới nhập học lớp 10, một cô bé trẻ người non dạ như tôi dễ bị ấn tượng trước những anh chàng năng động, bảnh trai và hát hay. Tôi lần lượt trải qua những cơn "say nắng" với một vài người, nhưng rồi tất cả chỉ dừng ở mức bạn bè vì tính cách họ quá trẻ con, không hợp với tôi. Anh chàng mà tôi thích ngồi cùng nhóm với tôi. Một con người vác cặp mắt kính dày cộm, thân người vừa thấp vừa tròn, da ngăm đen, khuôn mặt lờ đờ kiểu con mọt sách chính hiệu (He he xin lỗi cậu nhé, nhưng ban đầu ấn tượng của tớ về cậu không được hoàn mĩ cho lắm...) Sau khi tiếp chuyện, tôi biết được rằng cậu thích xem anime, chuyên về máy tính và ít nói. Tôi cứ nghĩ đây sẽ là chàng trai duy nhất mà tôi sẽ làm bạn tốt được cho đến hết năm cấp 3, vì tôi chẳng thể nào rung động trước kiểu người chán ngắt như cậu ấy được.

Rồi dần dần, quan niệm của tôi về cậu ấy thay đổi đôi chút. Cậu ấy học rất giỏi, chăm chỉ, nghiêm túc, trưởng thành và rất chung tình. Chung tình đến mức tôi bất giác ghen tị với cô bạn được cậu ấy thích 3 năm trời. Trái tim tôi tự dưng giở chứng từ khi đó, cái cảm giác ngưa ngứa ở đó dần được định hình rõ hơn. Đôi lúc tôi cứ lầm tưởng cậu ấy cũng thích mình, nhưng rồi tôi lại bỏ ý nghĩ đó ngay vì đơn giản là cậu ấy chỉ tốt bụng với tất cả mọi người mà thôi. Tôi đã thử dùng những chiêu nói bóng gió, nhưng có vẻ cậu chẳng có kinh nghiệm gì về tình yêu hết ==' Thế nên tôi quyết định một bước tiến lớn, ,mà cho đến tận bây giờ dù không biết nó có đúng không nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã làm vậy.

Hôm đó là ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết ta. Tôi chuẩn bị sẵn 1 cái móc khóa tự làm và một bức "tâm thư" sến súa để tặng cậu ấy. Tôi kiếm cớ rủ cậu ấy lên lầu để dễ nói chuyện.
Và tôi tỏ tình.
Chỉ ba chữ, mà sao nó mạnh vô cùng. Tôi cảm giác như mình đã rút hết lòng tự trọng của mình ra và ném vào ba chữ đó. Cả thế giới như quay cuồng, có cảm giác như ông thần đất đang múa ba lê dưới chân mình vậy.
Tôi biết cậu ấy không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm trong lúc này.
Tôi biết cậu ấy cần chuẩn bị cho hồ sơ vào trường đại học cậu ấy muốn ở Singapore.
Tôi biết cậu ấy còn thích cô ấy rất nhiều.
Thế nên tôi đã đề nghị tiếp tục làm bạn để có thể ở bên cậu ấy. Và không làm cậu ấy khó xử nữa.
Nhưng hóa ra, làm bạn với người mình thích chẳng khác nào một con cua cố gắng biến thành con cá vàng.
Một người bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ ghen tuông vớ vẩn rồi tự nhiên giận cậu ấy. Một người bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ quan tâm cậu ấy thái quá, thế rồi lại tự kỉ ngồi buồn vì không được đáp trả. Một người bạn bình thường sẽ chẳng bao giờ lợi dụng tình bạn của cậu ấy với hi vọng được cậu ấy chấp nhận tình cảm của mình.
Tớ không xứng đáng với tình bạn của cậu.
Tớ xin lỗi cậu rất nhiều.
Cậu là người tốt nhất mà tớ từng biết. Cậu hiền lành và tốt bụng, và lại khiến người ta tin tưởng cậu nữa.

Hết năm học này là chúng ta coi như tạm biệt nhau. Mỗi người một lối đi riêng, chẳng biết khi nào gặp lại. Tôi đã biết trước việc tình cảm của mình là không thể thành hiện thực. Nếu đã quen thì sao chứ? Cậu ấy có được hạnh phúc không? Hay là lại bị tôi làm khó xử nữa? Tôi đã luôn tự nhủ là chỉ cần ở bên cậu ấy là đủ. Nhưng khi được rồi thì lại càng mong được câu quan tâm hơn nữa.Tớ thật là ích kỉ, phải không?

Bây giờ tôi phải cố gắng làm cho cậu ấy vui hết sức có thể. Với tư cách là một người bạn thực sự, không phải là mong muốn ích kỉ của tình cảm nữa. Dù mỗi khi nói chuyện với cậu ấy, tim tôi lại đau nhói và hỗn loạn. Dù cho tôi phải cắn răng chịu đựng mỗi khi có ai đó khác( cả nam lẫn nữ :D) tiếp cận cậu ấy và muốn kéo cậu ấy rời xa khỏi tôi. Tôi không biết đối với cậu ấy tôi là người như thế nào, chiếm vị trí ở đâu. Nhiều khi rất muốn hỏi nhưng tôi sợ nghe câu trả lời. Nhiều khi quá chán nản vì cứ phải cố gắng trong vô vọng, tôi nghĩ: "Thôi đóng vai ác luôn cho rồi, đừng tiếp cận cậu ấy nữa. Để cậu ấy không phải khó xử giữa tôi và bạn cậu ấy. Để cậu ấy không bị tôi làm phiền nữa. Không có tôi cậu ấy vẫn ổn. Tôi không là gì của cậu ấy cả." Thế là cậu ấy lại tưởng tôi giận cậu ấy. Khi nhìn ánh mắt hồ nghi của cậu ấy tôi như muốn đập tan cái khuôn mặt đang cố ra vẻ lạnh lùng của mình và giải thích cho cậu ấy hiểu tất cả. Nhưng nếu làm thế tôi sẽ chỉ mãi mãi là bạn của cậu ấy, không hơn không kém.

Vì con gái thích người đàn ông thấu hiểu. Còn con trai lại thích người con gái bí ẩn để họ khám phá, chứ không phải một cô gái sẵn sàng nói hết lòng mình cho cậu ta. Thật đau lòng làm sao!
Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, tôi và cậu ấy sẽ làm sao. Nhưng tôi chắc một điều rằng, cậu ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ.

Và cậu ấy là người đầu tiên mà tôi thích thật sự nghiêm túc. Hình ảnh của cậu sẽ không phai mờ trong tim tớ đâu, Đồ Ngốc ạ! Hãy thực hiện ước mơ của mình và tìm cho cậu một người khác tốt hơn tớ nhé! (Nghe như trong Manga ấy nhỉ).
Cám ơn mọi người đã đọc. Chúc buổi tối vui vẻ.
26.08.2015