Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Nhân ngày 16/8 đã trải qua 47 lần của Ba

Người đàn ông đầu tiên mà tôi thương có vẻ ngoài cũng tạm được.

Trừ quả đầu đinh được vuốt keo hết sức điệu nghệ, hàng lông mày rậm như sâu róm, khuôn mặt chữ điền đầy nam tính, cơ thể cân đối của một vận động viên, bắp tay chắc nịch, bàn tay to lớn và chai sạn do thường xuyên tập tạ, làn da rám nắng tưởng như  vừa được đánh bóng, thì người ấy không có điểm gì đặc sắc cả.

À quên, còn một điều kì lạ mà ai cũng nhận thấy, đó là đôi mắt và nụ cười của người đó giống hệt tôi. Chúng như là Mặt Trời vậy: rạng rỡ, ấm áp nhưng cũng không kém phần tinh ranh và…nguy hiểm :)

Tôi gặp người ấy từ lâu lắm rồi, lâu hơn cả thời gian tôi bắt đầu biết gặm bất cứ thứ gì trong khu vực bán kính 2m. Giống như là ngài Thượng Đế đích thân sắp xếp cuộc gặp mặt định mệnh này cho chúng tôi vậy. Chắc hẳn là mong muốn gặp nhau của chúng tôi kinh khủng lắm, vì mẹ tôi kể rằng lần đầu nhìn thấy tôi, người ấy đã hôn vào má tôi thật kêu, làm trò cho tôi cười, sau đó vỗ đùi khoái trá: “Nhìn xem, con bé cười giống anh ghê chưa!”. Hừ, chỉ là thấy người đó làm trò vui quá nên tôi mới cười thôi, chứ tôi không dễ bị dụ vậy đâu nhá!



Người đàn ông đầu tiên mà tôi thương phải nói là chiều tôi ghê gớm luôn ý. Chỉ cần tôi oe oe một tiếng, người ấy lật đật lấy lục lạc đứng múa cho tôi xem. Lúc tôi bị viêm phổi hồi một tháng tuổi, người ấy đã cùng mẹ chăm sóc tôi suốt. Nhìn khuôn mặt của họ gầy rộc hẳn đi vì thiếu ngủ, tôi liền động viên họ bằng cách cười ngoác miệng ra. Cách này lúc nào cũng hiệu quả, cứ nhìn họ cười rũ cả ra thì biết. Người ta cười cũng đẹp lắm chứ bộ, chỉ là chưa có cái răng nào thôi.

Người ấy, và sau này có thêm em gái tôi, là “cây hài” của tôi và mẹ. Khi chúng tôi có chuyện không vui, người ấy bèn giả giọng em bé và trấn an rằng: “ Chừ chừ chôi, chông chao châu” ( Từ từ thôi, không sao đâu), sau đó đưa ra giải pháp cho những vấn đề tưởng chừng như phức tạp chỉ trong vài phút. Khiếu kể chuyện hài của người ấy là miễn chê luôn, từng được các sếp mời làm MC trong các buổi họp mặt của công ty kia mà. Nhìn mẹ tôi cười thật tươi, người ấy cười thật tươi, em tôi cười mỉm ( Để em tôi cười tươi thì tôi cười đến nghẹt thở mất) khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và cũng cười tươi theo. Nhưng đừng dại gì mà chọc giận người ấy nhé, không kiểm soát được hậu quả đâu (hehe).

Khuyết điểm của người đàn ông mà tôi thương nhiều như sao trên trời. Rất hay sắp xếp đồ đạc, cứ như hội chứng Bừa-Bộn-phobia vậy đó. Có hôm tôi còn đùa rằng có khi nào hồi đi nghĩa vụ người ấy được huấn luyện phải dùng thước đo góc để sắp xếp quần áo hay không nữa. Rồi mỗi khi tức giận là hay nói lung tung, cuối cùng lại nói về thứ chẳng liên quan gì đến nguyên nhân của cuộc cãi vã cả. Nhiều khi tôi nghe người ấy tranh cãi mà cứ như coi phim hài, khiến tôi buồn cười kinh khủng.

Nhưng không sao, ưu điểm của người ấy là Mặt Trời,chỉ cần có Mặt Trời thì tất cả sao sẽ bị lu mờ. Chấp hết bọn sao các ngươi luôn đấy!

Từng có câu nói đùa về người bố có con gái rằng: “Cuộc đời của tôi là nuôi vợ tôi và vợ của kẻ khác.” Nghe câu đó xong tự nhiên tôi không muốn lấy chồng nữa, cứ ở nhà chăm sóc mẹ tôi và người ấy cũng đủ rồi. Nhưng chắc chắn người ấy sẽ không đồng ý đâu, vì người ấy muốn hai chị em tôi được hạnh phúc mãi mãi về sau.

Đúng không vậy ba, người đàn ông mà tôi thương đầu tiên, và sẽ mãi mãi thương?

Gửi ba, nhân dịp sinh nhật lần thứ 47
14/08/2016
Võ Ngọc Thanh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét