Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

Một góc nhìn khác về cô bé Lọ Lem

Ngày X tháng Y năm ZZZZ,

Anh ơi,

Hồi còn bé tí ti ấy, em đã luôn tin rằng chỉ cần tốt bụng và can đảm thì em sẽ hạnh phúc. Bây giờ em đã lớn hơn và em vẫn tin như vậy, nhưng em đã bớt kì vọng vào mọi người rồi.
Em từng đọc ở đâu đó rằng khi bạn xem phim hoạt hình và bắt đầu suy nghĩ đến những khía cạnh khác của nó mà trước giờ bạn chưa từng nghĩ đến, thì bạn chính là đã trưởng thành.

Cả thế giới của em ngày ấy tràn ngập những câu chuyện cổ tích về cô bé Lọ Lem can trường và xinh đẹp, dù cho bị đối xử ghẻ lạnh suốt mười mấy năm nhưng cô ấy vẫn không đánh rơi nụ cười hồn nhiên và trái tim lương thiện của mình. Lúc ấy em nghĩ em hoàn toàn có thể làm việc ấy, vì em đối xử với họ thật lòng như vậy thì làm sao có chuyện họ lại đối xử ác với em được.

Nhưng anh ơi, em sai rồi.

Lòng người y hệt như tỉ lệ lạm phát, nó thay đổi theo thời kì phát triển kinh tế, khó đoán vô cùng và khó phòng tránh vô biên. Chỉ vì vài triệu mà tình yêu có thể trở nên đẫm máu, tình thân ruột thịt mười mấy năm thoáng chốc vụt tan trong tầm tay. Hôm nay ta là tri kỉ, ngày mai biết đâu ta lại chẳng còn nhìn mặt nhau. Hôm nay ta là người thân cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, ngày mai biết đâu ta lại cùng nhau đứng trong tòa án! Em cứ mong rằng em cho người ta 10 đồng thì người ta sẽ cho em lại 10 đồng, hay thậm chí là 9 đồng cũng được. Nhưng sự thực là, người ta có thể vu khống cho em tội đút lót và tống em vào tù cũng nên.

Em không trách người, vì suy cho cùng thì “Người không vì mình trời tru đất diệt”. Nếu họ không lo cho bản thân họ thì ai sẽ lo cho bản thân họ đây? Núi mà còn có thể thay đổi hình dạng, thì cớ gì chúng ta lại không thể thay đổi tính cách? Chỉ đơn giản là khi thời gian trôi đi thì hai mảnh ghép tâm hồn của chúng ta dần trở nên không vừa vặn với nhau nữa. Khi em không mang vừa một đôi giày cũ, em cũng không thể giữ nó mãi mà phải đem chúng đi cho những ai cần nó hơn, đúng không anh?

Điều làm em đau đớn nhất không phải là việc họ rời đi, mà chính là việc họ rời đi mà không nói với em một lời tạm biệt. Em chỉ trách bản thân mình, đã quá ảo tưởng vào vị trí của bản thân trong lòng người khác.

Chúng ta đã cùng nhau trải qua không ít vui buồn, chẳng lẽ trong lòng không vương vấn chút nào sao? Tất cả những gì em làm trong ngần ấy năm, chẳng lẽ không đọng lại được một chút xúc cảm nào trong lòng họ sao?

Tại sao họ lại có thể đối xử với em như vậy, trong khi em đã hết lòng hết dạ với họ?

Có lẽ vì hiểu cái trái ngang ấy, mà anh lúc nào cũng nhắc nhở em “Đừng kì vọng quá vào người khác”. Em đã hiểu vì sao anh luôn lo lắng cho em khi thấy em coi trọng người khác quá nhiều, vì anh sợ em bị tổn thương.

Anh à, em vẫn sẽ tin vào truyện cổ tích cô bé Lọ Lem. Nhưng em tin rằng để được hạnh phúc, em không chỉ cần can đảm và tốt bụng, mà em còn phải biết can đảm đúng lúc và tốt bụng với đúng người nữa. Để cho em không phải vắt kiệt hết lòng tin vào những mối quan hệ hời hợt, và bỏ qua những người thật sự yêu thương em vì chính con người em. Như anh vậy đó.
Bí quyết để hạnh phúc của cô bé Lọ Lem không phải là cảm hóa ba mẹ con dì ghẻ, mà chính là xây dựng tình yêu với các bạn chuột và Hoàng tử mà cô tin tưởng thật sự.

Nhân dịp em chính thức trở thành sinh viên năm 2, 



Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

TÔI ĐÃ TỪNG BỊ PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ BỞI NGƯỜI LỚN

Điều thứ nhất, bài viết này không phải nói về ba mẹ tôi. Vì họ là người yêu tôi vô cùng và luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi. Suốt cuộc đời tôi có thể nghi ngờ bất kì ai, nhưng không phải họ. Điều thứ hai, bài viết này không phải là công cụ để tôi kể lể cho người khác biết về những nỗi đau của mình vì chúng chẳng có gì đáng cười cả, thật sự là vậy. Đến bây giờ, có thể xem như tôi phần nào được giải thoát, nên tôi cũng chẳng mong muốn đòi lại công bằng vì những chuyện tận đẩu tận đâu không có chứng cứ. Lí do duy nhất cho bài viết này là tôi thật sự mong rằng sẽ không còn những đứa trẻ bị sự phân biệt đối xử làm cho khổ sở suốt cả tuổi thơ như tôi nữa.

Tôi sinh ra đã là chị hai trong gia đình. Vì thế theo lẽ thường, tôi sẽ mang nặng trách nhiệm chăm nom và nhường nhịn em. Điều đó không gọi là quá sai, nhưng cái không đúng ở đây là sử dụng điều đó để áp đặt lên một đứa trẻ. Buồn cười một nỗi, không biết phải do tôi quá ngu ngốc hay quá ngây ngô mà đến tận giờ phút này, khi tóc đã có 2 màu (thật đấy huhu tôi có tóc bạc rồi), tôi mới nhận ra tất cả những tiểu tiết đó là biểu hiện của phân biệt đối xử.

Họ nói rằng, họ cảm thấy ba mẹ thương tôi hơn (vì tôi sinh ra trước), cho nên họ sẽ thương em tôi hơn để bù lại. Thế là trong suốt thời gian dài, tôi cố gắng cái gì cũng dành phần cho cả hai chị em, để họ thấy rằng ba mẹ thương cả hai như nhau. Khi đó tôi được 6 tuổi.

Họ nói rằng, thương cho roi cho vọt, vì thế mỗi khi tôi làm trái ý họ, tôi sẽ bị phạt đánh vào mông theo cấp số cộng, lần sau cộng thêm 1 roi vào lần trước. Trong khi đó, số lần em tôi bị đánh chỉ nằm trên một bàn tay, có khi tôi thấy em tôi bị đánh tôi còn bay vào để chịu đòn chung.

Họ nói rằng, con nít thì phải lễ phép không được cãi với người lớn. Có lần tôi mách mẹ vì họ xưng mày-tao với tôi, kết quả tôi bị xem như tàng hình suốt ba năm trời. Khi đó tôi học lớp 3.

Họ nói rằng, tính cách tôi tình cảm yêu thương người khác. Vì biết điều ấy, cho nên trong suốt quãng đời ấu thơ của tôi, tôi luôn là người phải lẽo đẽo đi xin lỗi người khác mà đôi khi tôi còn chẳng biết mình xin lỗi vì cái gì. Trong khi em tôi thì chỉ cần 1 ngày, thậm chí 1 tiếng đồng hồ, chỉ cần hỏi 1 câu là họ sẽ rối rít nói chuyện lại ngay.

Họ nói rằng tính cách em tôi thường không quá câu nệ tiểu tiết, nói thẳng ra là không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Vì thế mỗi khi tức giận thì em tôi luôn được tha thứ (vì họ biết em tôi không để chuyện đó trong lòng), còn tôi thì không. Mỗi lần không kìm nén được cảm xúc tôi sẽ bị cho là đứa hỗn láo và bị xem vô hình, bị nói móc để trêu tức.

Họ nói rằng, tôi học giỏi đạt nhiều thành tích tốt là chuyện bình thường. Cho nên mỗi lần tôi đạt học bổng hoặc đứng nhất lớp, họ đều buông một câu: "Chuyện đó với con là quá sức bình thường." Còn em tôi mỗi khi được điểm 10 hoặc trong top 5 của lớp, họ đều rối rít khen và mua đủ thứ quà tặng chúc mừng em tôi. Họ không nhận thức được rằng việc ấy vô tình chứng minh rằng họ đánh giá khả năng của trẻ qua con điểm, những đứa nào học không xuất sắc thì thật đáng thương.

Đó chỉ là một phần trong chuỗi kí ức của tôi về họ. Tôi đã luôn tin rằng họ thương tôi và em ngang nhau, thậm chí tôi còn mong một trong số họ thương tôi nhất, vì người ấy gắn bó với tôi lâu nhất. Nhưng nghĩ lại suốt quãng đường 19 năm, có lẽ tôi đã lầm. Họ vẫn thương tôi, nhưng dù thế nào vẫn không bằng em tôi. Bằng những nhận định chủ quan, họ cho rằng em tôi cần nhiều tình thương hơn tôi, và điều đó dần dần đã trở thành vô thức. Tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần, dằn vặt không biết mình có làm sai chỗ nào không. Ngay cả lần quyết định lên tiếng về sự bất công, tôi cũng phải đi hỏi ý hàng chục người khác nhau để đảm bảo rằng tôi vẫn giữ được đạo người thân trong gia đình. Tất cả những nỗ lực của tôi đều được họ xem như bổn phận của một thế hệ đàn sau phải làm.

Qua câu chuyện này, tôi rất mong mỏi bậc người lớn hãy hiểu rằng dù xuất thân thế nào, gia cảnh ra sao thì trẻ con vẫn mong được đối xử công bằng với nhau. Đừng vì bất kì lí do gì của người lớn như sự sang hèn, vẻ ngoài, tuổi tác... mà đối xử thiên vị với trẻ em. Hãy cho trẻ được thưởng lãm một môi trường công bằng là như thế nào, chí ít là trong quãng đời ấu thơ, để trẻ có thêm niềm tin và tìm cách duy trì sự công bằng trong thế giới thực tại. Thế giới này đã đủ tàn nhẫn với người lớn rồi, mong rằng người lớn có thể giúp trẻ lớn lên một cách bình yên và vẹn toàn nhất.

Dù sao cũng cảm ơn họ, vì đã cho tôi một bài học rất đáng suy ngẫm. Để sau này tôi sẽ đối xử với các con tôi một cách đúng đắn và hợp lí hơn.

_Sắp hết năm 2017_

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Nhân ngày 16/8 đã trải qua 47 lần của Ba

Người đàn ông đầu tiên mà tôi thương có vẻ ngoài cũng tạm được.

Trừ quả đầu đinh được vuốt keo hết sức điệu nghệ, hàng lông mày rậm như sâu róm, khuôn mặt chữ điền đầy nam tính, cơ thể cân đối của một vận động viên, bắp tay chắc nịch, bàn tay to lớn và chai sạn do thường xuyên tập tạ, làn da rám nắng tưởng như  vừa được đánh bóng, thì người ấy không có điểm gì đặc sắc cả.

À quên, còn một điều kì lạ mà ai cũng nhận thấy, đó là đôi mắt và nụ cười của người đó giống hệt tôi. Chúng như là Mặt Trời vậy: rạng rỡ, ấm áp nhưng cũng không kém phần tinh ranh và…nguy hiểm :)

Tôi gặp người ấy từ lâu lắm rồi, lâu hơn cả thời gian tôi bắt đầu biết gặm bất cứ thứ gì trong khu vực bán kính 2m. Giống như là ngài Thượng Đế đích thân sắp xếp cuộc gặp mặt định mệnh này cho chúng tôi vậy. Chắc hẳn là mong muốn gặp nhau của chúng tôi kinh khủng lắm, vì mẹ tôi kể rằng lần đầu nhìn thấy tôi, người ấy đã hôn vào má tôi thật kêu, làm trò cho tôi cười, sau đó vỗ đùi khoái trá: “Nhìn xem, con bé cười giống anh ghê chưa!”. Hừ, chỉ là thấy người đó làm trò vui quá nên tôi mới cười thôi, chứ tôi không dễ bị dụ vậy đâu nhá!



Người đàn ông đầu tiên mà tôi thương phải nói là chiều tôi ghê gớm luôn ý. Chỉ cần tôi oe oe một tiếng, người ấy lật đật lấy lục lạc đứng múa cho tôi xem. Lúc tôi bị viêm phổi hồi một tháng tuổi, người ấy đã cùng mẹ chăm sóc tôi suốt. Nhìn khuôn mặt của họ gầy rộc hẳn đi vì thiếu ngủ, tôi liền động viên họ bằng cách cười ngoác miệng ra. Cách này lúc nào cũng hiệu quả, cứ nhìn họ cười rũ cả ra thì biết. Người ta cười cũng đẹp lắm chứ bộ, chỉ là chưa có cái răng nào thôi.

Người ấy, và sau này có thêm em gái tôi, là “cây hài” của tôi và mẹ. Khi chúng tôi có chuyện không vui, người ấy bèn giả giọng em bé và trấn an rằng: “ Chừ chừ chôi, chông chao châu” ( Từ từ thôi, không sao đâu), sau đó đưa ra giải pháp cho những vấn đề tưởng chừng như phức tạp chỉ trong vài phút. Khiếu kể chuyện hài của người ấy là miễn chê luôn, từng được các sếp mời làm MC trong các buổi họp mặt của công ty kia mà. Nhìn mẹ tôi cười thật tươi, người ấy cười thật tươi, em tôi cười mỉm ( Để em tôi cười tươi thì tôi cười đến nghẹt thở mất) khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp và cũng cười tươi theo. Nhưng đừng dại gì mà chọc giận người ấy nhé, không kiểm soát được hậu quả đâu (hehe).

Khuyết điểm của người đàn ông mà tôi thương nhiều như sao trên trời. Rất hay sắp xếp đồ đạc, cứ như hội chứng Bừa-Bộn-phobia vậy đó. Có hôm tôi còn đùa rằng có khi nào hồi đi nghĩa vụ người ấy được huấn luyện phải dùng thước đo góc để sắp xếp quần áo hay không nữa. Rồi mỗi khi tức giận là hay nói lung tung, cuối cùng lại nói về thứ chẳng liên quan gì đến nguyên nhân của cuộc cãi vã cả. Nhiều khi tôi nghe người ấy tranh cãi mà cứ như coi phim hài, khiến tôi buồn cười kinh khủng.

Nhưng không sao, ưu điểm của người ấy là Mặt Trời,chỉ cần có Mặt Trời thì tất cả sao sẽ bị lu mờ. Chấp hết bọn sao các ngươi luôn đấy!

Từng có câu nói đùa về người bố có con gái rằng: “Cuộc đời của tôi là nuôi vợ tôi và vợ của kẻ khác.” Nghe câu đó xong tự nhiên tôi không muốn lấy chồng nữa, cứ ở nhà chăm sóc mẹ tôi và người ấy cũng đủ rồi. Nhưng chắc chắn người ấy sẽ không đồng ý đâu, vì người ấy muốn hai chị em tôi được hạnh phúc mãi mãi về sau.

Đúng không vậy ba, người đàn ông mà tôi thương đầu tiên, và sẽ mãi mãi thương?

Gửi ba, nhân dịp sinh nhật lần thứ 47
14/08/2016
Võ Ngọc Thanh


Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

Cánh cổng số 18



Cũng lâu lắm rồi tôi mới viết một cái gì đấy về bản thân trên mạng xã hội. Dẫu biết là sẽ có nhiều luồng ý kiến khác nhau, nhưng hi vọng mọi người có thể chia sẻ góc nhìn của mình để làm phong phú thêm kinh nghiệm sống của tôi :) (nghe có vẻ ích kỉ nhỉ) Xin cám ơn rất nhiều!
Tôi vừa thi đại học xong. Quả là một năm học gian nan! Tôi khó có thể nào quên được những đêm cặm cụi từ ba giờ sáng để hoàn thành bài tập cho thầy cô, có hôm tôi ngủ chỉ 5 tiếng đồng hồ. Phải cố gắng hiểu những môn học mà mình hổng thích tí nào, cũng giống như bạn cố yêu một người không phải tuýp của bạn vậy: nó cứ gượng gạo, lấn cấn và ép buộc làm sao ấy =))) Nhưng đồng thời đó cũng là một năm học đáng nhớ như năm lớp 9 vậy, vì đó là năm cuối cấp đời học sinh. Cả lớp hòa đồng với nhau hơn, cá nhân tôi cố gắng thay đổi bản thân và mở lòng ra nhiều hơn. Kết quả khá là khả quan: tôi tìm được nhiều người bạn mới, tin tưởng được thêm một số người, và “nhặt được” vài người bạn thân để có thể điên khùng cùng nhau :D 
Đúng là ngộ nhỉ, con người ta chỉ biết trân quý những gì mình đang có khi họ biết rằng chúng đang đi tới hồi kết, rồi sau đó lại lãng quên kỉ niệm nhỏ nhoi đó giữa vô vàn mối lo cho sự nghiệp hay danh tiếng. Tuy chuỗi tháng ngày đi học của tôi đầy rẫy những sai lầm nông nổi của tuổi trẻ, nhưng khi nhìn lại tôi không hề cảm thấy hối tiếc, đơn giản vì tôi đã sống hết mình trong từng khoảnh khắc đó. 
Tôi đã nỗ lực học hết mình để có thành tích cao nhất, vì nếu tôi đạt điểm cao thì ba mẹ tôi sẽ cười rất tươi.
Tôi đã không dừng lại quá trình tìm hiểu cái sai của bản thân, mặc dù lúc đó không một ai ủng hộ tôi, vì tôi khao khát thay đổi để tìm được nhiều người bạn đích thực hơn.
Tôi luôn chọn cách hết mình với từng người bạn bên cạnh mình, dù có lẽ họ đến với mình không phải với mục đích thật sự tốt đẹp. Chí ít ra họ đã dành một khoảng thời gian hạn hẹp của họ dành cho tôi mà, phải không? :)
Và một điều cũng không kém quan trọng, tôi đã luôn cố gắng hết mình trong tình yêu. Tôi biết tìm được một người phù hợp với mình không phải là một điều dễ dàng gì, vì thế tôi luôn tìm cách giữ chân họ lại. 
Nhưng có lẽ, người họ cần lại không phải là tôi.
Không sao hết, ít ra thì tôi cũng tìm được những người bạn mà mình có thể tin tưởng tuyệt đối, vì trước khi trở thành người yêu thì họ cũng đã là những người bạn cực kì quan trọng. Chẳng lẽ chỉ vì tình yêu không thành mà bỏ qua những người bạn tuyệt vời như thế? Tôi đâu có ngu, hà hà :v
Bây giờ, khi không còn vướng bận chuyện học hành, tôi lại có cảm giác như mình vừa mở cửa và rơi tõm xuống khoảng bầu trời rộng lớn bên dưới. Đột nhiên mọi thứ trở nên mơ hồ, bồng bềnh và không rõ ràng. Những dự án, quyết định ngỡ như chắc chắn lại khiến tôi hoang mang vô cùng. Sau này mình có học tốt trên đại học không? Ngành học mình chọn liệu có đúng nhất? Công việc của mình sau này thế nào? Mình có tìm được người mình có thể tin tưởng đến trọn đời hay không?
Cuộc đời của mình rồi sẽ ra sao?
Trong văn học, đó được là câu hỏi tu từ, là một câu hỏi được đặt ra rồi cứ nằm chình ình ở đấy mà không được trả lời. Hệt như các câu hỏi của máy tính trên Ask.fm bị mọi người để mãi ở hộp Questions hoặc bị xóa đi. 
“Que Sera, Sera”, what will be, will be... Một bài hát thập niên 80 phải chăng là câu trả lời tốt nhất cho tôi hiện giờ :) 
Tuổi 18, tôi chính thức bước chân vào guồng quay khắc nghiệt của xã hội, chính thức dùng khả năng ít ỏi của mình để đối mặt với mọi cạm bẫy của nó. Tôi không thể chối bỏ nỗi sợ hãi đang len lỏi trong từng ngóc ngách cơ thể mình : sợ bị tổn thương, bị lừa dối, sợ thất bại. Tôi biết là mình phải hành động, vì “Nếu tôi không đốt lửa, thì làm sao bóng tối có thể biến thành ánh sáng?” Nhưng mọi chuyện hóa ra nói thì dễ, còn làm lại là một việc khác hơn nhiều. Bởi mới nói, đừng vội chê trách người khác khi mình chưa trải qua tình cảnh như họ!
Xuân Quỳnh gạn lọc sự ngây thơ qua nhiều lớp bão tố. Xuân Diệu dù trải qua bao cay đắng cuộc đời vẫn cháy bỏng tình yêu với cuộc sống. Vậy chắc là cuộc sống không hoàn toàn tệ bạc, nhỉ? Thôi thì cứ sai đi vì cuộc đời cho phép, và cứ yêu đi dù rằng mình ngu si :) Không còn đường nào khác ngoài cách dấn thân vào thôi!
Tôi tin rằng bản chất của cái xấu vốn không xấu, vì trước khi biến thành cái xấu, nó đã từng là cái đẹp.
Một ngày nắng đẹp tháng 7.

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2016

TÂM - ĐẠO


  Phiên chợ Việt đầu xuân năm 1450 nhốn nháo đến kì lạ. Bầu trời khoác lên mình khuôn mặt đen kịt và cấm cảu, cùng với tiếng quác quác ầm ĩ của bầy gà và cái khen khét tỏa ra từ cơ thể những con người của đồng ruộng tạo thành một bức tranh thủy mặc sặc mùi ẩm mốc. Những câu chào hời hợt, rỗng tuếch càng làm không khí nơi đây thêm đặc quánh. Đột nhiên một tiếng thét vang lên. Nó xé toạc gam màu xám ảm đạm của phiên chợ , hệt như một tia sét đánh rầm trên màn trời đêm khiến mọi người không khỏi hoang mang:
-   - Con lạy ông! Xin ông tha cho con!
 Mọi cặp mắt đổ dồn về bóng dáng gầy còm của cô bé bán rau. Ngoại trừ đôi mắt to tròn lấp lánh nước thì người ta khó có thể phân biệt rõ bộ phận gì khác của cô nhóc tầm mười tuổi này: từ mái tóc lởm chởm, làn da cháy sạm đến bộ bà ba nhàu nhĩ trên người đều mang một màu đen u ám và dơ bẩn. Tên lính bên cạnh dùng bàn tay to bè tóm lấy cổ áo đứa trẻ, trong khi chân không ngừng thúc vào gánh rau bên cạnh cho nát bươm ra. Trông hắn nổi điên chẳng khác gì một con trâu đang trong thời kì động dục:
-   - Mày tính quỵt tiền thuế của ông à??
-   - Bẩm ông, mấy hôm nay con phải chạy chữa cho mẹ đang ốm liệt giường. Xin ông cho con thong thả vài bữa, con sẽ đem đầy đủ tiền cho ông ạ.
Đôi mắt của ông ta long lên sòng sọc, rõ ràng là của một kẻ say bí tỉ:
-  - Ngậm mồm lại đi oắt con! Mày mau đem tiền cho ông đi giải khuây, không thì đừng hòng yên ổn với Năm Mặt sẹo này!
  Cô bé co rúm lại để né tránh trận đòn khủng khiếp sắp giáng xuống đầu mình, nhưng lạ thay không có chuyện gì xảy ra. Trước mặt em là một đôi nam nữ đang giữ hai tay của tên sâu rượu. Sở hữu khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, chàng trai mang đậm nét quý phái trong bộ áo thư sinh màu trắng. Trong khi đó, cô gái thu hút mọi ánh nhìn với mái tóc dài óng ả, làn da trắng như trứng gà bóc và thân mình mảnh mai. Họ nhìn nhau ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sau đó chuyển nhanh sự tập trung qua tên lính. Chàng trai cất giọng phẫn nộ:
-   - Xin ông dừng tay. Không nên ra tay với một đứa bé yếu ớt như thế!


     - Tụi bây là ai mà dám xía vào…
Tên lính chưa kịp dứt câu thì bắt gặp đôi mắt trong veo của cô gái. Cô nở nụ cười đầy quyến rũ:
-   - Thứ lỗi cho bạn của tiểu nữ không khéo ăn nói. Một quý ngài uy quyền như thế này không cần nổi nóng vì chuyện cỏn con, phải không thưa ông?
Câu nói “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”  đích thực không sai, thái độ tên lính lập tức xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Hắn cười hềnh hệch như thằng ngốc:
-   - À…Tiểu thư đây nói phải. Hê hê…
Cô gái rút vài đồng bạc lẻ đưa cho hắn:
-   - Đứa trẻ này là người quen của tôi, để tôi trả. Ông không phiền chứ?
Tên lính vừa định nhận lấy thì bị chàng trai chặn lại:
-   - Như thế này là không đúng, thưa tiểu thư! Đây là ‘cướp giữa ban ngày”!
Cô gái lừ mắt nhìn chàng trai vẻ không hài lòng, sau đó nói tiếp:
-   - Nếu anh cần gì thêm, cứ đến tìm Thanh Tâm tiểu thư ở phủ Trịnh gia, tôi sẽ có mặt ở đó.
 Khỏi phải nói, khuôn mặt tên lính thoạt xanh thoạt đỏ, sau đó trắng bệch không còn giọt máu. Hắn lắp bắp:
-    - Xin…xin tha tội cho kẻ hèn này có mắt như mù, không biết tiểu thư đây là thiên kim của Tướng quân Trịnh Tứ Hải. Nô tài nào dám làm phiền, xin phép cáo lui ạ.
Nói rồi hắn co giò lủi mất. Người dân xung quanh vỗ tay phấn khởi vì trả được mối thù một cách hả hê. Cô bé thút thít nhìn những vị ân nhân của mình:
-  - Con xin cám ơn tiểu thư và công tử nhiều ạ! Con không biết nên lấy gì đền đáp…
    Chàng trai dịu dàng xoa đầu đứa trẻ:
-   - Có gì đâu mà ơn với nghĩa, ta chỉ học theo Lục Vân Tiên thôi. Cầm số tiền này mua thuốc cho mẹ đi nhé.
Sau khi cúi đầu lạy tạ, cô bé nhanh chóng rời đi. Bấy giờ chàng trai mới quay lại nhìn cô gái:
-   - Thứ lỗi cho tại hạ thất lễ, nhưng tại sao lúc ấy tiểu thư lại ngăn tại hạ lại?
Cô gái khẽ lắc đầu:
-   - Đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi không hợp với kiểu xưng hô ấy đâu. Cứ gọi là “Thanh Tâm” được rồi.
Chàng trai lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
-   - Ồ, vậy thì thuận theo ý Thanh Tâm cô nương vậy. Tại hạ họ Trần, tên Minh Đạo.
Thanh Tâm gật đầu, sau đó đáp:
-   - Không lẽ chàng muốn đánh nhau với con sâu rượu ấy sao? Chẳng khác nào “thừa nước đục thả câu”. Có thắng cũng chẳng oanh liệt, mà thua thì chàng và cả cô bé bán rau ấy đều gặp rắc rối to đấy.
-   - Nhưng nếu dùng danh tính của Trịnh tướng quân thì tên lính có thể sẽ tiếp tục quấy phá gia đình cô bé để xin lợi lộc từ gia đình nàng. Ta không thích chủ nghĩa cậy quyền như thế.
Cây quạt nhỏ nhắn chỉ thẳng vào vị thiếu niên họ Trần:
-    - Chàng cứng đầu thật đấy! Tôi chỉ tận dụng cái may mắn mà mình có sẵn vì mục đích tốt đẹp thôi, không dùng thì phí lắm.
Minh Đạo mỉm cười:
-  - Thôi được rồi, ta chịu thua. Nàng quả là vừa xinh đẹp lại thông minh, sắc sảo và dí dỏm, khác hẳn với các cô nương khác ta từng gặp. Liệu ta có thể mời nàng một tách trà?
Thanh Tâm nở một nụ cười bí ẩn:
-   - Không.
Minh Đạo chưng hửng.
-   - Nhưng tách sữa nóng thì tôi đồng ý.
Cô gái tiếp lời và bước nhanh vào quán trước khi nghe tiếng gầm của Minh Đạo: “Trịnh. Thanh.Tâm! Nàng muốn ta chết đi sống lại hay sao?”
YYY
Từ sau lần đó người ta thấy đôi nam thanh nữ tú đi với nhau nhiều hơn. Lúc thì ở bờ hồ Bán Nguyệt thả thuyền giấy, lúc lại vui vẻ ăn hồ lô ở quán ăn bình dân ven đường. Điều kì lạ là không ai biết rõ về xuất thân của Minh Đạo, chỉ biết rằng chàng lưu lạc từ ngoài Bắc vào để lập nghiệp. Mọi người đều thành tâm chúc phúc cho đôi uyên ương trẻ nhưng cũng không khỏi lo lắng về phản ứng của Trịnh tướng quân khi biết chuyện này.
-   - Nàng có chấp nhận một người đàn ông không tiền bạc, quyền lực và người thân làm bạn tri kỉ suốt đời hay không?
Thanh Tâm suýt nữa thì bị nghẹn. Nàng bối rối nhìn Minh Đạo, không chỉ vì tò mò mà còn ngạc nhiên khi chủ đề gia đình lần đầu tiên được chàng nhắc đến.
-   - Em không yêu một người bởi số lượng vàng anh ta có hay bố mẹ anh ta có chức quan gì, Minh Đạo à.
-   - Ngay cả khi anh ta mang trong mình một sứ mệnh sinh tử? Có thể chết BẤT KÌ LÚC NÀO?
Ánh mắt sâu hun hút của Minh Đạo như xoáy thẳng vào tâm can khiến Thanh Tâm không thở nổi. Từng thớ thịt nàng như căng ra, đôi bàn tay bấu chặt vào nhau để che giấu sự run rẩy. Nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào Minh Đạo và trả lời rành mạch:
-   - Đúng vậy. Kể cả khi cả thế giới - bao gồm cha em - phản đối người ấy, em vẫn sẽ yêu người ấy bằng cả trái tim mình.
Minh Đạo vô thức đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nàng, nhưng rồi bàn tay ấy lập tức rụt lại. Chàng nhanh chóng lấy lại vẻ dí dỏm thường ngày:
-   - Không ngờ có lúc tiểu thư đanh đá lại dễ bảo thế đấy. Đáng ~ yêu ~ thật!
-   - Minh Đạo! Ai cho phép chàng tự ý chạm vào tóc tôi thế hả??
Thanh Tâm tức khí đốp lại, trong lòng tràn đầy sự thất vọng: “Hóa ra chàng chỉ chòng ghẹo ta thôi sao?”. Nhưng đôi mắt khổ sở và xót xa của chàng khi ấy là có thật, nàng thầm nhủ.
Trần Minh Đạo, đến khi nào em mới được biết đến nỗi đau đang gặm nhấm trái tim chàng đây?


YYY
Khu vườn thượng uyển chìm trong tĩnh lặng. Mặt trăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ đến từng ngóc ngách của lối đi. Cơn gió thích thú hôn nhẹ lên từng cánh hoa, vung vẩy đuôi áo trên mặt hồ rồi khéo léo lách mình qua cửa sổ phòng ngủ nơi thái hậu Nguyễn Thị Anh đang say giấc. Khuôn mặt xinh đẹp phảng phất nét ưu tư của người đứng đầu hậu cung như được tôn thêm vẻ uy nghiêm qua hàng lông mày đen thẳng tắp. Trông bà chẳng khác gì một vị thánh nữ, nhưng đó chỉ là khi người phụ nữ đó chưa tỉnh dậy.
Soạt!
Một bóng đen nhanh như cắt lẻn vào khu thượng uyển. Dù đã hết sức thận trọng nhưng tên thích khách vẫn sơ ý chạm vào cành cây. Hắn cứng người quan sát động tĩnh xung quanh , cố gắng điều chỉnh hơi thở nhẹ hết mức có thể. Khi đã chắc chắn mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, hắn mới tiếp tục tiến về phía gian phòng của Thái hậu mà không biết rằng có một đôi mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của mình.  
Người vệ sĩ của Thái hậu đã nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của người khách lạ mặt. Dù âm thanh “soạt” ấy nhỏ như tiếng ruồi bay, nhưng đối với một vệ sĩ được đào tạo nghiêm khắc để bảo vệ Thái hậu thì tiếng động ấy chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Vệ sĩ cầm chắc thanh kiếm trong tay, chỉnh lại chiếc khăn che mặt rồi cẩn trọng tiến lại gần tên thích khách. Khi vệ sĩ định tấn công hắn bằng cú bổ kiếm từ trên xuống thì hắn bất ngờ quay phắt lại và nhảy nhẹ nhàng sang bên cạnh như một sát thủ điêu luyện.  Trông hắn chẳng có vẻ gì nao núng cả, người vệ sĩ thầm nghĩ trước khi đâm kiếm qua mạn sườn phải của tên thích khách.
“Ngươi là ai? Mau nộp vũ khí chịu trói!”, người vệ sĩ rít lên qua kẽ răng. Người tự tin rằng mình có thể tóm gọn tên quái tặc này trong nháy mắt mà không cần cắt ngang giấc ngủ sâu hiếm hoi của Thái hậu. Lợi dụng phút dao động ấy, tên thích khách bình tĩnh đỡ lấy đường kiếm rồi lật ngược cổ tay để hất thanh kiếm của người vệ sĩ bay ra xa.
Lưỡi kiếm cắm vào mặt đất một tiếng “phập” lạnh lẽo. Thanh đoản kiếm còn lại đang kề ngay cổ người vệ sĩ:
-  - Ta không muốn giết quá nhiều người. Nếu khôn hồn thì tránh ra để ta hoàn thành nhiệm vụ.
Người vệ sĩ bỗng cảm thấy nao núng. Không phải vì tài nghệ của tên thích khách, mà là ở tên này có gì đó rất quen. Vệ sĩ lắc đầu để xua đi cảm giác mơ hồ trong đầu, sau đó dùng chân đá vào hạ bộ của tên thích khách và gập người xuống để thoát khỏi lưỡi kiếm đang khống chế mình. Người lập tức tước vũ khí rồi chĩa ngay yết hầu của hắn:
-   - Đừng hòng chạy thoát.
Vệ sĩ có thể nghe rõ tiếng phì cười của hắn. Bằng một thế võ của phương Tây cổ xưa, hắn đánh bật lưỡi kiếm lại người vệ sĩ. Vệ sĩ cắn răng nhìn cánh tay trái của mình đang thấm đẫm máu tươi, nhất thời không kìm được và cao giọng hét lên: “Chết tiệt!” Lạ lùng thay, tên thích khách dừng lại. Đôi mắt hắn mở to. Khăn che mặt của vệ sĩ lập tức bị giật phăng khỏi mặt.
-   - Thanh…Thanh Tâm?
Thanh Tâm cảm giác toàn bộ mạch máu mình đông cứng khi nghe thấy giọng nói trầm trầm chết người ấy.
-   - Minh Đạo?
YYY
-   - Thật là một thất bại nhục nhã, Thanh Tâm à. Cứ sai phạm thế này thì làm sao Thái hậu dám để con làm cận vệ riêng cho Người nữa chứ?
Trong thư phòng ở phủ Trịnh gia, vị thiên kim tiểu thư duy nhất của Trịnh tướng quân im lặng nhìn cha đang cẩn thận băng bó vết thương cho mình.  Nàng rất muốn nói gì đó, nhưng dường như có cái gì nghẹn ứ ở cổ khiến nàng chẳng thể thốt lên trọn vẹn:
-   - Con xin lỗi cha.
Thấy vẻ mặt con gái xanh xao như người mất hồn, tướng quân chợt dịu giọng lại:
-   - Nếu thấy không khỏe thì cha có thể xin phép cho con nghỉ ngơi vài ngày. Dù sao con cũng chưa từng nghỉ phép trong một năm qua. Ý con thế nào?
Thanh Tâm cười trấn an cha:
-   - Đành làm phiền cha cho con xin phép nghỉ hai ngày vậy. Con muốn dưỡng thương cho khỏe hẳn. Nhà ta chịu ơn của Thái hậu rất nhiều nên con không cho phép mình sơ suất hay lơ là nhiệm vụ dù chỉ một phút.
Ngay khi người cha vừa bước ra khỏi phòng thì Thanh Tâm liền trút bỏ chiếc mặt nạ điềm tĩnh mà nàng đã cố đeo từ nãy giờ. Nàng ngồi phịch xuống giường, đôi lông mày chau lại đầy nghiêm nghị. Trong đầu nàng hàng trăm câu hỏi liên tục vang lên: Tại sao Minh Đạo lại muốn ám sát Thái hậu? Một thư sinh nghèo sao lại liên quan đến hoàng tộc? Rốt cuộc thì, chàng là ai?
Càng suy nghĩ, nàng lại càng đau lòng. Phải chăng Minh Đạo đã nói dối nàng? Có lẽ chàng không phải là một thư sinh như nàng vẫn lầm tưởng. Đường kiếm tài tình đó là của một võ sư tài năng, không phải của một công tử trói gà không chặt. Đột nhiên nàng nhớ tới ánh mắt khổ sở của Minh Đạo hôm trước. Chắc chắn là chàng đang cố nói ta chuyện này, vậy mà ta lại ngốc nghếch đến mức chẳng nhận ra! Ngoài chuyện này, chàng còn lừa dối ta chuyện gì nữa đây?
Thanh kiếm Thái hậu trao tặng nhân ngày nhậm chức vệ sĩ đang nhắc nhở nàng về trọng trách nặng nề trên vai. Từ trước khi Thanh Tâm được sinh ra, gia đình nàng đã chịu ơn của Thái hậu rất nhiều. Thái hậu là người đã đề nghị cha nàng –lúc đó chỉ mới 20 tuổi - vào vị trí chỉ huy trận đánh ở kinh thành Huế năm 1431, từ đó ông không ngừng được thăng tiến trong cung và có vị trí vững chắc như hôm nay. Cũng chính Thái hậu đã thuyết phục cha mẹ cho Thanh Tâm đi học chữ và võ thuật như em trai Tiểu Long, vì bà biết nàng có đủ khả năng và đam mê để làm điều đó. Đối với nàng, Thái hậu không chỉ là ân nhân mà còn là người thầy khó tính nhưng tận tình, là người bạn luôn kiên nhẫn lắng nghe mọi tâm sự của nàng. Lúc nàng bị sốt liệt giường, hàng ngày Thái hậu đều sang thăm và tặng nàng giỏ cam ăn giải cảm. Ngay khi vừa tròn 18 tuổi, nàng đã xin được làm cận vệ riêng của bà như một cách trả ơn của Trịnh gia dành cho vị Thái hậu cao quý. Chỉ cần còn Trịnh Thanh Tâm ở đây thì không ai có thể chạm đến dù chỉ một sợi tóc của bà, nàng đã tự hứa với lòng như thế.
Giờ đây lời hứa năm nào đang giày vò tâm trí nàng. Nàng rùng mình nghĩ:
-   - Chẳng lẽ ta phải đối đầu với Minh Đạo hay sao?
Thanh Tâm lập tức lắc đầu như muốn xua điều khủng khiếp đó ra khỏi đầu. Không, nhất định nàng sẽ tìm cách thuyết phục Minh Đạo từ bỏ kế hoạch đẫm máu đó. Với tài ăn nói cùng trái tim chân thành, nàng sẽ khiến chàng nhận ra sự thù hận có thể hủy hoại linh hồn thanh khiết của chàng như thế nào và đồng ý ngừng việc này lại. Nàng tin như thế, và sẽ luôn tin như thế.
Ngay cả khi Minh Đạo coi sự trả thù là sứ mệnh sinh tử của đời mình.
YYY
Đêm ở hồ Bán Nguyệt yên tĩnh đến lạ lùng. Thứ duy nhất nghe được là tiếng sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ và tiếng ve kêu sầu thảm như thể đây là bản hòa ca cuối cùng trong đời. Lần theo những bụi dâm bụt, Thanh Tâm làu bàu: “Tại sao lại hẹn buổi tối chứ? Mãi mới tìm được lí do để nói với cha và Thái hậu.” Nói vậy thôi nhưng nàng thừa biết câu trả lời. Đơn giản là vào buổi tối, Minh Đạo trở nên thành thật với bản thân hơn. Điều này làm nàng nhớ tới nhân vật Dracula mà nàng được học trong một lần đi du học ở phương Tây.
-   - Nàng đến rồi à?
Minh Đạo cất lời. Vẫn là cái giọng trầm trầm thân thương ấy, thứ âm thanh vang lên trong khu thượng uyển mà Thanh Tâm đã cầu nguyện hàng chục, thậm chí hàng trăm lần rằng đó chỉ là ảo giác. Chàng vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt không ngừng dõi theo những vệt mây còn sót lại trên bầu trời. Thật khó để đoán chàng đang nghĩ gì.
-   - Nàng…đã làm cận vệ cho Thái hậu bao lâu rồi? Nàng luôn khiến ta đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác đấy Thanh Tâm à.
Minh Đạo mỉm cười cay đắng. Thanh Tâm cảm giác như có mũi kim đang mơn trớn trên tim mình. Nàng cố gắng pha trò:
-   - Một năm. Hừ, em không thèm kiểu ngạc nhiên đó đâu. Còn chàng, không phải chàng cũng có gì muốn nói sao?
Minh Đạo đột nhiên quay sang nhìn Thanh Tâm. Giờ thì cây kim chết tiệt đó đã tìm được lỗ hổng rồi, nàng nuốt nước bọt.
-   - Ta tên thật là Nguyễn Minh Đạo. Ta là cháu nội của Nguyễn Trãi.
Nàng nghe câu trả lời nhẹ tựa lông hồng của chàng mà như sét đánh ngang tai. Cả gia đình Nguyễn Trãi bị lãnh án tru di tam tộc với tội danh giết vua Lê Thái Tông trong vụ án nổi tiếng ở Lệ Chi viên. Dư âm của sự kiện kinh hoàng đó vẫn còn dày đặc khắp nơi, chả trách sao khung cảnh kinh thành luôn mang màu sắc ảm đạm như vậy.
-   - Ông nội ta là một người rất tài năng, trung thành với vua , không đam mê vật chất và đặc biệt rất thông thái chuyện đời cũng như sử sách. Em thử nghĩ xem, một người cao khiết như vậy lại có thể ra tay hạ độc vua hay sao? Chắc chắn là Thái hậu đã sắp đặt chuyện này!
Thanh Tâm ngay lập tức đáp lại đầy giận dữ:
-   - Chàng có cơ sở nào không mà lại quy tội cho Thái hậu như thế? Thái hậu là một người phụ nữ can trường, luôn vì dân và rất tốt bụng. Không phải nạn đói ở kinh thành được giải quyết là nhờ một tay Thái hậu hay sao?
Đôi mắt Minh Đạo chất chứa một nỗi buồn mênh mang:
-   - À, thì ra Trịnh gia chịu ơn của Thái hậu nên nàng mới đi làm cận vệ cho bà ta đúng không? Bà ta chỉ tốt với những ai không có khả năng lật đổ bà ta thôi. Ông nội ta vì giúp đỡ Lệnh phi Ngọc Dao nên bà ta mới sinh lòng thù hận. Bà ta sợ rằng chuyện con trai mình không phải là con ruột của Hoàng Thượng bị bại lộ, bà ta sẽ bị thất sủng và con trai của Lệnh phi sẽ được lên ngôi. Vì thế bà ta mới nhẫn tâm giết vua và vu oan cho ông nội ta!
Nàng đau đớn cảm nhận mũi kim đang từ từ đâm xuyên trái tim mình. Không phải chỉ vì cơ hội thuyết phục Minh Đạo đã tắt ngúm, mà còn là vì cảm giác bị phản bội. Không ngờ người mà nàng luôn kính trọng và dành hết tuổi xuân để bảo vệ lại làm những chuyện kinh thiên động địa vậy sao?
-   - Không thể có chuyện đó được! Em đã ở cùng Thái hậu từ nhỏ, em biết Thái hậu là người thế nào. Để em lựa lời dò hỏi Thái hậu giúp chàng. Chàng không nên hành động sơ suất kẻo sau này khó mà sửa chữa.
Nàng đột nhiên im bặt. Minh Đạo gằn giọng, từng câu chữ như bốc lửa:
-   - Nàng cũng đang có sứ mệnh để thực hiện đúng không? Thế thì nàng cũng hiểu hai chữ  “sứ mệnh” ấy có sức nặng thế nào đối với mọi quyết định, thậm chí là cả tương lai của nàng đúng chứ? Cả gia tộc chỉ còn một mình ta sống sót, nhờ ơn dì hàng xóm thương tình đem ta chạy trốn ra ngoại ô một thời gian. Lúc ấy ta mới ba ngày tuổi, chưa kịp có giấy khai sinh nên may mắn không bị truy nã. Bây giờ dì ấy mất rồi, ta cũng chẳng còn gì luyến tiếc. Ta làm thân nam nhi có ăn học, thù gia tộc còn chưa trả được thì sau này dám ra đời mà nói chuyện với ai?
Thanh Tâm đứng không vững nữa, nàng ngã khuỵu xuống. Minh Đạo hốt hoảng bay đến:
-   - Kìa, nàng không sao chứ?
Nàng lắc đầu, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt:
-   - Em không sao, chỉ là có nhiều thứ để suy nghĩ quá. Em xin lỗi vì đã thốt lên những lời thiếu đồng cảm đến vậy.
Chàng  nhìn thật sâu vào  đôi mắt nàng. Rõ ràng là nàng còn điều gì đó muốn nói.
-   - Nàng đang nghĩ gì thế?
-   - Không…không gì cả.
-   - Thật không?
-   - …Em…em chỉ không muốn chàng trở thành tội nhân mà thôi.
Hình ảnh người thiếu nữ trước mặt chàng thật cứng rắn, nhưng dường như lại có thể lập tức vỡ tan chỉ với một cú chạm rất khẽ. Bản thân vị thanh niên họ Trần, hay chính xác hơn là họ Nguyễn, cũng đã kiệt sức vì phải dồn nén bao buồn bã, đau đớn suốt đêm qua. Minh Đạo đặt tay lên má nàng rồi chậm rãi nói:
-   - Có thật lí do chỉ là như vậy không? Hay là còn điều gì khác nữa?
BỐP!
Bàn tay của Minh Đạo bị hất văng ra. Thanh Tâm giận dữ nhìn chàng, giọng uất nghẹn:
-   - Chàng đang đùa giỡn với nỗi đau của em đúng không? Chàng thừa biết chuyện đó rồi mà! Phải chính miệng em nói ra thì chàng mới hài lòng hay sao?
Minh Đạo nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng:
-   - Ta chỉ e rằng…nếu không nói hôm nay thì sẽ không bao giờ nói ra được nữa, em hiểu không?
Mặt đất như nứt toác ra dưới chân và nhanh chóng biến trái tim nàng thành mảnh vụn. Đúng rồi nhỉ, hết đêm nay là nàng sẽ phải trở lại làm việc ở phủ Thái hậu. Đêm mai, nàng với Minh Đạo sẽ gặp nhau với tư cách là đối thủ, chứ không còn là người bạn tri kỉ mà nàng hết mực trân trọng nữa! Chưa bao giờ nàng lại lâm vào tình cảnh oái oăm thế này. Chưa có chàng trai nào lại có thể làm nhiễu loạn trái tim nàng như huynh ấy…
Họ tựa đầu vào nhau và im lặng nhìn ngắm sao trời. Hai bàn tay đan chặt vào nhau như truyền thêm hơi ấm và sức mạnh. Hàng cây liễu bên bờ hồ soi mình xuống nước đầy thảm não, tự hỏi vì sao ông Trời lại khéo trêu ngươi con người. Thỉnh thoảng tiếng ếch kêu lại vang vọng khắp không gian yên tĩnh, báo hiệu rằng quỹ thời gian của họ đang cạn kiệt dần. Thanh Tâm thầm ước thời gian ngừng lại ngay tại giây phút này, thời điểm mà nàng và chàng có thể trút bỏ lớp áo giáp mang tên “số phận” để có thể đến với nhau mà không cần vướng bận điều gì.
-   - Minh Đạo, có bao giờ chàng nghĩ nếu được tiếp tục sống thì chàng sẽ làm gì không?
Minh Đạo sờ trán ra chiều suy tư:
-   - Thật tình ta chưa bao giờ tưởng tượng ra tương lai gồm điều gì khác ngoài trả thù cả. Còn em thì sao?
-   - Em ấy à, nếu không làm vệ sĩ thì em muốn trở thành họa sĩ. Em muốn thâu tóm tất cả vẻ đẹp của cuộc sống và khiến cho khán giả phải thổn thức khi ngắm nhìn nó.
Chàng bật cười trước tâm hồn ngây thơ của cô gái trẻ. Ai mà ngờ một vệ sĩ cao cấp với vỏ bọc lạnh lùng lại mơ ước lãng mạn đến thế chứ!
-   - Hồi bé có lần ta muốn làm một nhà văn. Ta thích cách từ ngữ xoay chuyển tư duy của con người và động viên họ.
    Chàng ngưng một chút như để lấy hơi, sau đó nói nhanh:
-   - Nhưng bây giờ ta có một ước mơ lớn hơn rất nhiều, đó chính là có em bên cạnh.
    Hai hàng lệ chảy dài trên gò má Thanh Tâm. Cảm giác hạnh phúc và đau xót tranh nhau xuất hiện trong đôi mắt nàng. Nàng vừa đấm thùm thụp vào lưng Minh Đạo vừa tức tưởi khóc. Chàng mím môi để ngăn dòng nước mắt chực trào trên mi, khẽ vỗ về:
-  - Cứ khóc đi em…Em cứ giải tỏa mọi đau đớn hết đi…Ta sẽ hứng chịu hết! Khéo em làm ta khóc theo em mất…
    Nàng run rẩy ôm lấy Minh Đạo, như thể nếu chỉ cần sơ ý là chàng sẽ vụt tan mất. Nàng không dám nhìn lên, vì nàng sợ phải đối diện với ánh mắt nghẹn ngào của huynh ấy.

    Minh Đạo cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: “Trời gần sáng rồi. Chúng ta nên về thôi.” Thanh Tâm ngập ngừng gật đầu và đứng dậy. Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Minh Đạo mở lời trước:
-  - Chúng ta về đi. Ta chỉ tiễn nàng đến gần nhà nàng được thôi, kẻo phụ thân nàng nổi điên mất.
     Họ tay trong tay sải bước cạnh nhau. “Sao con đường hôm nay lại ngắn đến thế”, Thanh Tâm ấm ức nghĩ.
-   - Em…giữ sức khỏe nhé.
-   - Vâng, chàng cũng thế.
Những câu nói gượng gạo và sáo rỗng vang lên như vậy. Thanh Tâm nhận ra nàng mong muốn được nghe thứ quan trọng hơn nữa, nhưng sao nàng chẳng đủ can đảm để nói nên lời. Thế nên nàng vắt kiệt đôi mắt của mình để ghi nhớ thật rõ dáng người cao gầy, bàn tay ấm áp và khuôn mặt hiền hậu rất đỗi thân thương đang rời xa mình.
Minh Đạo đi được một quãng, đột nhiên chàng quay đầu lại:
-  - Thanh Tâm em biết không, từ đêm qua đến giờ ta đã thầm ước hàng chục, thậm chí hàng trăm lần rằng giọng nói vang lên ở vườn thượng uyển không phải là của em. Để trái tim ta không phải gào thét đau đớn thế này.
   
   Thế giới sụp đổ dưới chân nàng.
   
   Nhanh chóng, hệt như cách chàng đến và đi.

YYY
Trong căn phòng nhỏ của Thái hậu, Thanh Tâm im lặng ngắm
nhìn bà khoan khoái thưởng thức tách trà nóng. Cô căng thẳng cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt không ngừng di chuyển từ chỗ phu nhân đến cánh cửa phòng. 
-   - Ngươi làm gì mà cứ bồn chồn nãy giờ thế?
     Đứng trước ánh mắt quan tâm của bà, cô đành mỉm cười giả tạo: “Không có gì đâu ạ” trong khi tâm can bị giằng xé dữ dội. Liệu quyết định của nàng có đúng?
-  - Thưa Thái hậu, có phải chính Thái hậu là người đứng sau vụ án Lệ Chi viên?
    Chiếc tách rơi xuống và vỡ nát dưới chân nàng. Khuôn mặt Thái hậu xanh mét:
-  - Ngươi hỏi chuyện đó làm gì hả?? Đừng có nói xằng kẻo ta chặt đầu ngươi!
    Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Thanh Tâm:
-  - Tại sao phu nhân lại để lộ biểu cảm như thế? Sao phu nhân không đóng kịch như lúc ở triều đình ấy, để con không phải đau đớn thế này…Phu nhân nói đi!
-  - Hỗn láo! Ta nhớ không hề dạy ngươi nói năng vô phép như thế! Thật đáng thất vọng!
Thanh Tâm đập mạnh thanh kiếm xuống bàn:
-  - Cần gì phải giữ mấy thứ lễ nghi chết tiệt khi mình sắp chết chứ thưa Thái hậu?
Đôi mắt Thái hậu mở to:
-  - Ngươi…ngươi nói gì…
       Bà chưa kịp dứt câu thì RẦM! Cánh cửa mở toang và một tên thích khách nhảy phóc vào gian phòng nơi hai người họ đang đứng. Thái hậu lập tức bị khóa hai tay lại, trong khi đó con dao sắc lạnh kề ngay chiếc cổ thon của bà:
-   - Bà mà hét lên thì một chữ để trăn trối cũng không có đâu. Tôi có chuyện muốn hỏi bà. Có phải bà là người sắp đặt kế hoạch hãm hại gia đình Nguyễn Trãi?
    Thái hậu thầm ngạc nhiên: “Sao tự dưng hôm nay ai cũng hỏi ta về chuyện này thế?” Và rồi bằng bộ óc sắc bén của vị nữ nhân đứng đầu hậu cung, bà ngay lập tức hiểu được thái độ kì lạ của Thanh Tâm từ nãy giờ:
-  - Thanh Tâm! Có phải ngươi thông đồng với hắn để hại chết ta không?
    Người vệ sĩ đáng kính của Thái hậu trả lời bằng giọng run run pha lẫn tức giận:
-   - Con không bao giờ phản bội Thái hậu! Chỉ cần phu nhân trả lời “Không” với huynh ấy, con sẽ liều chết để đưa phu nhân ra ngoài. Phu nhân mau đáp lại huynh ấy đi!
   Thái hậu định lắc đầu, nhưng nhìn đôi mắt trong veo đầy thơ ngây và chờ đợi của Thanh Tâm, bà đột nhiên mất hết nhuệ khí.
   Thanh Tâm lảo đảo, nàng nắm hai vai của Thái hậu và rung lắc dữ dội:
-  - Thái hậu, bà nói đi chứ? Mau lên, hay là bà mệt quá nên mất giọng rồi? Không cần nói cũng được, hay là bà làm kí hiệu nào đó để con biết là bà vô tội đi!
   Thái hậu mím chặt môi không đáp.
- - Tại sao bà không nói gì cả?
    Im lặng vẫn kéo dài.
-  - MAU NÓI ĐI!! KHÔNG LÀ CON SẼ CHẾT NGAY…
-  - Đủ rồi! Là ta, được chưa?

    
   Cảnh vật trước mắt Thanh Tâm tối sầm lại. Minh Đạo lập tức đỡ lấy
   nàng, rồi quay lại nhìn Thái hậu đầy thù hận:
-  - Tại sao bà lại có thể làm một chuyện thất đức như vậy chứ? Chỉ vì quyền lực mà bà nỡ ra tay sát hại những sinh mạng vô tội! Thật quá tàn độc!
-  - Các ngươi chỉ là dân thường, làm sao các ngươi hiểu được nỗi khổ không được sủng ái của ta chứ? Nếu không làm thế, ta sẽ chỉ là một món đồ bị lãng quên mãi mãi trong lãnh cung, con ta cũng không thể có cuộc sống đầy đủ và ấm no!
    Nàng, bằng chút lí trí ít ỏi còn lại, cầm thanh kiếm trên tay. Nước mắt tuôn rơi trên má nàng. Thanh Tâm nhìn người mẹ thứ hai của mình, rồi nàng nhìn Minh Đạo. Chàng đáp lại bằng nụ cười cay đắng:
-  - Đừng nhìn ta như thế. Ta nhất định phải giết bà ấy. Ta…xin lỗi.
-  - Thế thì em cũng xin lỗi rất nhiều.
    Nói rồi nàng lao vào Minh Đạo. Những nhát kiếm mạnh mẽ chém xuống, như chứa đựng toàn bộ uất ức và đau khổ trong tâm trí cô gái mười bảy tuổi. Minh Đạo hét lên đầy đau đớn rồi chỉ bằng hai đường kiếm, đã thấy Thanh Tâm ngã vật ra sàn với cánh tay đầm đìa máu.
-  - Nàng bị đứt gân, nhưng ta sẽ để thuốc lại cho nàng sử dụng sau, rất hiệu nghiệm đấy. Ta rất tiếc, đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.
    Thanh Tâm lắc đầu, nàng dùng bàn tay còn lại chạm vào Minh Đạo:
-  - Chắc hẳn chàng đã phải suy nghĩ nhiều lắm. Cám ơn chàng đã nghĩ cho em nhiều như vậy. Giờ thì em có muốn cũng không ngăn chàng được rồi. Mau đi đi!
    Minh Đạo gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Nhưng đột nhiên chàng nghe tiếng Thanh Tâm vọng lại:
-  - Chàng có để ý không, tên của chúng ta là thành phần của hình tròn đấy: “Tâm” và “Quỹ đạo”. Quỹ đạo có thể hướng về phía tâm, thậm chí là lại gần tâm, nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ chạm được vào nhau…
    Lưỡi kiếm của Minh Đạo vừa kết thúc nhiệm vụ của mình thì giọng nói của Thanh Tâm cũng dừng lại. Linh cảm chuyện chẳng lành, chàng vội vã chạy ra ngoài gian phòng chính.
-  - THANH TÂM!!!
    Nàng nằm đó, nhẹ nhàng và thanh thoát hệt như vị tiên nữ trong các câu chuyện cổ tích.
    Chàng run rẩy nhìn thanh kiếm đẫm máu nằm trên cổ nàng.
    “Tại sao chúng ta lại phải chia tay trong khổ đau cùng cực thế này… Ông Trời ơi!!!”
    Minh Đạo lặng lẽ ôm lấy thi thể người con gái chàng yêu nhất trên cõi đời này. Rồi chàng nhặt thanh kiếm từ tay nàng…
YYY
Ngoài kia, tiếng quạ vang lên giữa bầu trời đổ máu.                                                                    Thành phố Hồ Chí Minh, 26/3/2016