Phiên
chợ Việt đầu xuân năm 1450 nhốn nháo đến kì lạ. Bầu trời khoác lên mình khuôn mặt
đen kịt và cấm cảu, cùng với tiếng quác quác ầm ĩ của bầy gà và cái khen khét tỏa
ra từ cơ thể những con người của đồng ruộng tạo thành một bức tranh thủy mặc sặc
mùi ẩm mốc. Những câu chào hời hợt, rỗng tuếch càng làm không khí nơi đây thêm
đặc quánh. Đột nhiên một tiếng thét vang lên. Nó xé toạc gam màu xám ảm đạm của
phiên chợ , hệt như một tia sét đánh rầm trên màn trời đêm khiến mọi người
không khỏi hoang mang:
- - Con
lạy ông! Xin ông tha cho con!
Mọi
cặp mắt đổ dồn về bóng dáng gầy còm của cô bé bán rau. Ngoại trừ đôi mắt to
tròn lấp lánh nước thì người ta khó có thể phân biệt rõ bộ phận gì khác của cô nhóc
tầm mười tuổi này: từ mái tóc lởm chởm, làn da cháy sạm đến bộ bà ba nhàu nhĩ
trên người đều mang một màu đen u ám và dơ bẩn. Tên lính bên cạnh dùng bàn tay
to bè tóm lấy cổ áo đứa trẻ, trong khi chân không ngừng thúc vào gánh rau bên cạnh
cho nát bươm ra. Trông hắn nổi điên chẳng khác gì một con trâu đang trong thời
kì động dục:
- - Mày
tính quỵt tiền thuế của ông à??
- - Bẩm
ông, mấy hôm nay con phải chạy chữa cho mẹ đang ốm liệt giường. Xin ông cho con
thong thả vài bữa, con sẽ đem đầy đủ tiền cho ông ạ.
Đôi
mắt của ông ta long lên sòng sọc, rõ ràng là của một kẻ say bí tỉ:
- - Ngậm
mồm lại đi oắt con! Mày mau đem tiền cho ông đi giải khuây, không thì đừng hòng
yên ổn với Năm Mặt sẹo này!
Cô
bé co rúm lại để né tránh trận đòn khủng khiếp sắp giáng xuống đầu mình, nhưng
lạ thay không có chuyện gì xảy ra. Trước mặt em là một đôi nam nữ đang giữ hai
tay của tên sâu rượu. Sở hữu khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, chàng trai mang đậm
nét quý phái trong bộ áo thư sinh màu trắng. Trong khi đó, cô gái thu hút mọi
ánh nhìn với mái tóc dài óng ả, làn da trắng như trứng gà bóc và thân mình mảnh
mai. Họ nhìn nhau ngạc nhiên trong giây lát, nhưng sau đó chuyển nhanh sự tập
trung qua tên lính. Chàng trai cất giọng phẫn nộ:
- - Xin
ông dừng tay. Không nên ra tay với một đứa bé yếu ớt như thế!
- Tụi
bây là ai mà dám xía vào…
Tên
lính chưa kịp dứt câu thì bắt gặp đôi mắt trong veo của cô gái. Cô nở nụ cười đầy
quyến rũ:
- - Thứ
lỗi cho bạn của tiểu nữ không khéo ăn nói. Một quý ngài uy quyền như thế này
không cần nổi nóng vì chuyện cỏn con, phải không thưa ông?
Câu
nói “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” đích
thực không sai, thái độ tên lính lập tức xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Hắn cười
hềnh hệch như thằng ngốc:
- - À…Tiểu
thư đây nói phải. Hê hê…
Cô
gái rút vài đồng bạc lẻ đưa cho hắn:
- - Đứa
trẻ này là người quen của tôi, để tôi trả. Ông không phiền chứ?
Tên
lính vừa định nhận lấy thì bị chàng trai chặn lại:
- - Như
thế này là không đúng, thưa tiểu thư! Đây là ‘cướp giữa ban ngày”!
Cô
gái lừ mắt nhìn chàng trai vẻ không hài lòng, sau đó nói tiếp:
- - Nếu
anh cần gì thêm, cứ đến tìm Thanh Tâm tiểu thư ở phủ Trịnh gia, tôi sẽ có mặt ở
đó.
Khỏi
phải nói, khuôn mặt tên lính thoạt xanh thoạt đỏ, sau đó trắng bệch không còn
giọt máu. Hắn lắp bắp:
- - Xin…xin
tha tội cho kẻ hèn này có mắt như mù, không biết tiểu thư đây là thiên kim của
Tướng quân Trịnh Tứ Hải. Nô tài nào dám làm phiền, xin phép cáo lui ạ.
Nói
rồi hắn co giò lủi mất. Người dân xung quanh vỗ tay phấn khởi vì trả được mối
thù một cách hả hê. Cô bé thút thít nhìn những vị ân nhân của mình:
- - Con
xin cám ơn tiểu thư và công tử nhiều ạ! Con không biết nên lấy gì đền đáp…
Chàng
trai dịu dàng xoa đầu đứa trẻ:
- - Có
gì đâu mà ơn với nghĩa, ta chỉ học theo Lục Vân Tiên thôi. Cầm số tiền này mua
thuốc cho mẹ đi nhé.
Sau
khi cúi đầu lạy tạ, cô bé nhanh chóng rời đi. Bấy giờ chàng trai mới quay lại
nhìn cô gái:
- - Thứ
lỗi cho tại hạ thất lễ, nhưng tại sao lúc ấy tiểu thư lại ngăn tại hạ lại?
Cô
gái khẽ lắc đầu:
- - Đừng
gọi tôi là tiểu thư, tôi không hợp với kiểu xưng hô ấy đâu. Cứ gọi là “Thanh
Tâm” được rồi.
Chàng
trai lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
- - Ồ,
vậy thì thuận theo ý Thanh Tâm cô nương vậy. Tại hạ họ Trần, tên Minh Đạo.
Thanh
Tâm gật đầu, sau đó đáp:
- - Không lẽ chàng muốn đánh nhau với con sâu rượu
ấy sao? Chẳng khác nào “thừa nước đục thả câu”. Có thắng cũng chẳng oanh liệt,
mà thua thì chàng và cả cô bé bán rau ấy đều gặp rắc rối to đấy.
- - Nhưng
nếu dùng danh tính của Trịnh tướng quân thì tên lính có thể sẽ tiếp tục quấy
phá gia đình cô bé để xin lợi lộc từ gia đình nàng. Ta không thích chủ nghĩa cậy
quyền như thế.
Cây
quạt nhỏ nhắn chỉ thẳng vào vị thiếu niên họ Trần:
- - Chàng
cứng đầu thật đấy! Tôi chỉ tận dụng cái may mắn mà mình có sẵn vì mục đích tốt
đẹp thôi, không dùng thì phí lắm.
Minh
Đạo mỉm cười:
- - Thôi
được rồi, ta chịu thua. Nàng quả là vừa xinh đẹp lại thông minh, sắc sảo và dí
dỏm, khác hẳn với các cô nương khác ta từng gặp. Liệu ta có thể mời nàng một
tách trà?
Thanh
Tâm nở một nụ cười bí ẩn:
- - Không.
Minh
Đạo chưng hửng.
- - Nhưng
tách sữa nóng thì tôi đồng ý.
Cô
gái tiếp lời và bước nhanh vào quán trước khi nghe tiếng gầm của Minh Đạo: “Trịnh.
Thanh.Tâm! Nàng muốn ta chết đi sống lại hay sao?”
YYY
Từ
sau lần đó người ta thấy đôi nam thanh nữ tú đi với nhau nhiều hơn. Lúc thì ở bờ
hồ Bán Nguyệt thả thuyền giấy, lúc lại vui vẻ ăn hồ lô ở quán ăn bình dân ven
đường. Điều kì lạ là không ai biết rõ về xuất thân của Minh Đạo, chỉ biết rằng
chàng lưu lạc từ ngoài Bắc vào để lập nghiệp. Mọi người đều thành tâm chúc phúc
cho đôi uyên ương trẻ nhưng cũng không khỏi lo lắng về phản ứng của Trịnh tướng
quân khi biết chuyện này.
- - Nàng
có chấp nhận một người đàn ông không tiền bạc, quyền lực và người thân làm bạn
tri kỉ suốt đời hay không?
Thanh
Tâm suýt nữa thì bị nghẹn. Nàng bối rối nhìn Minh Đạo, không chỉ vì tò mò mà
còn ngạc nhiên khi chủ đề gia đình lần đầu tiên được chàng nhắc đến.
- - Em
không yêu một người bởi số lượng vàng anh ta có hay bố mẹ anh ta có chức quan
gì, Minh Đạo à.
- - Ngay
cả khi anh ta mang trong mình một sứ mệnh sinh tử? Có thể chết BẤT KÌ LÚC NÀO?
Ánh
mắt sâu hun hút của Minh Đạo như xoáy thẳng vào tâm can khiến Thanh Tâm không
thở nổi. Từng thớ thịt nàng như căng ra, đôi bàn tay bấu chặt vào nhau để che
giấu sự run rẩy. Nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào Minh Đạo và trả lời rành mạch:
- - Đúng
vậy. Kể cả khi cả thế giới - bao gồm cha em - phản đối người ấy, em vẫn sẽ yêu
người ấy bằng cả trái tim mình.
Minh
Đạo vô thức đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nàng, nhưng rồi bàn tay ấy lập
tức rụt lại. Chàng nhanh chóng lấy lại vẻ dí dỏm thường ngày:
- - Không
ngờ có lúc tiểu thư đanh đá lại dễ bảo thế đấy. Đáng ~ yêu ~ thật!
- - Minh
Đạo! Ai cho phép chàng tự ý chạm vào tóc tôi thế hả??
Thanh
Tâm tức khí đốp lại, trong lòng tràn đầy sự thất vọng: “Hóa ra chàng chỉ chòng
ghẹo ta thôi sao?”. Nhưng đôi mắt khổ sở và xót xa của chàng khi ấy là có thật,
nàng thầm nhủ.
Trần
Minh Đạo, đến khi nào em mới được biết đến nỗi đau đang gặm nhấm trái tim chàng
đây?
YYY
Khu
vườn thượng uyển chìm trong tĩnh lặng. Mặt trăng tỏa ánh sáng dịu nhẹ đến từng
ngóc ngách của lối đi. Cơn gió thích thú hôn nhẹ lên từng cánh hoa, vung vẩy
đuôi áo trên mặt hồ rồi khéo léo lách mình qua cửa sổ phòng ngủ nơi thái hậu
Nguyễn Thị Anh đang say giấc. Khuôn mặt xinh đẹp phảng phất nét ưu tư của người
đứng đầu hậu cung như được tôn thêm vẻ uy nghiêm qua hàng lông mày đen thẳng tắp.
Trông bà chẳng khác gì một vị thánh nữ, nhưng đó chỉ là khi người phụ nữ đó
chưa tỉnh dậy.
Soạt!
Một
bóng đen nhanh như cắt lẻn vào khu thượng uyển. Dù đã hết sức thận trọng nhưng
tên thích khách vẫn sơ ý chạm vào cành cây. Hắn cứng người quan sát động tĩnh
xung quanh , cố gắng điều chỉnh hơi thở nhẹ hết mức có thể. Khi đã chắc chắn mọi
thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, hắn mới tiếp tục tiến về phía gian phòng của
Thái hậu mà không biết rằng có một đôi mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của
mình.
Người
vệ sĩ của Thái hậu đã nhanh chóng phát hiện ra sự hiện diện của người khách lạ
mặt. Dù âm thanh “soạt” ấy nhỏ như tiếng ruồi bay, nhưng đối với một vệ sĩ được
đào tạo nghiêm khắc để bảo vệ Thái hậu thì tiếng động ấy chẳng khác nào tiếng
sét đánh ngang tai. Vệ sĩ cầm chắc thanh kiếm trong tay, chỉnh lại chiếc khăn
che mặt rồi cẩn trọng tiến lại gần tên thích khách. Khi vệ sĩ định tấn công hắn
bằng cú bổ kiếm từ trên xuống thì hắn bất ngờ quay phắt lại và nhảy nhẹ nhàng
sang bên cạnh như một sát thủ điêu luyện.
Trông hắn chẳng có vẻ gì nao núng cả, người vệ sĩ thầm nghĩ trước khi
đâm kiếm qua mạn sườn phải của tên thích khách.
“Ngươi
là ai? Mau nộp vũ khí chịu trói!”, người vệ sĩ rít lên qua kẽ răng. Người tự
tin rằng mình có thể tóm gọn tên quái tặc này trong nháy mắt mà không cần cắt
ngang giấc ngủ sâu hiếm hoi của Thái hậu. Lợi dụng phút dao động ấy, tên thích
khách bình tĩnh đỡ lấy đường kiếm rồi lật ngược cổ tay để hất thanh kiếm của
người vệ sĩ bay ra xa.
Lưỡi
kiếm cắm vào mặt đất một tiếng “phập” lạnh lẽo. Thanh đoản kiếm còn lại đang kề
ngay cổ người vệ sĩ:
- - Ta
không muốn giết quá nhiều người. Nếu khôn hồn thì tránh ra để ta hoàn thành nhiệm
vụ.
Người
vệ sĩ bỗng cảm thấy nao núng. Không phải vì tài nghệ của tên thích khách, mà là
ở tên này có gì đó rất quen. Vệ sĩ lắc đầu để xua đi cảm giác mơ hồ trong đầu,
sau đó dùng chân đá vào hạ bộ của tên thích khách và gập người xuống để thoát
khỏi lưỡi kiếm đang khống chế mình. Người lập tức tước vũ khí rồi chĩa ngay yết
hầu của hắn:
- - Đừng
hòng chạy thoát.
Vệ
sĩ có thể nghe rõ tiếng phì cười của hắn. Bằng một thế võ của phương Tây cổ
xưa, hắn đánh bật lưỡi kiếm lại người vệ sĩ. Vệ sĩ cắn răng nhìn cánh tay trái
của mình đang thấm đẫm máu tươi, nhất thời không kìm được và cao giọng hét lên:
“Chết tiệt!” Lạ lùng thay, tên thích khách dừng lại. Đôi mắt hắn mở to. Khăn
che mặt của vệ sĩ lập tức bị giật phăng khỏi mặt.
- - Thanh…Thanh
Tâm?
Thanh
Tâm cảm giác toàn bộ mạch máu mình đông cứng khi nghe thấy giọng nói trầm trầm
chết người ấy.
- - Minh
Đạo?
YYY
- - Thật
là một thất bại nhục nhã, Thanh Tâm à. Cứ sai phạm thế này thì làm sao Thái hậu
dám để con làm cận vệ riêng cho Người nữa chứ?
Trong
thư phòng ở phủ Trịnh gia, vị thiên kim tiểu thư duy nhất của Trịnh tướng quân
im lặng nhìn cha đang cẩn thận băng bó vết thương cho mình. Nàng rất muốn nói gì đó, nhưng dường như có
cái gì nghẹn ứ ở cổ khiến nàng chẳng thể thốt lên trọn vẹn:
- - Con
xin lỗi cha.
Thấy
vẻ mặt con gái xanh xao như người mất hồn, tướng quân chợt dịu giọng lại:
- - Nếu
thấy không khỏe thì cha có thể xin phép cho con nghỉ ngơi vài ngày. Dù sao con
cũng chưa từng nghỉ phép trong một năm qua. Ý con thế nào?
Thanh
Tâm cười trấn an cha:
- - Đành
làm phiền cha cho con xin phép nghỉ hai ngày vậy. Con muốn dưỡng thương cho khỏe
hẳn. Nhà ta chịu ơn của Thái hậu rất nhiều nên con không cho phép mình sơ suất
hay lơ là nhiệm vụ dù chỉ một phút.
Ngay
khi người cha vừa bước ra khỏi phòng thì Thanh Tâm liền trút bỏ chiếc mặt nạ điềm
tĩnh mà nàng đã cố đeo từ nãy giờ. Nàng ngồi phịch xuống giường, đôi lông mày
chau lại đầy nghiêm nghị. Trong đầu nàng hàng trăm câu hỏi liên tục vang lên: Tại
sao Minh Đạo lại muốn ám sát Thái hậu? Một thư sinh nghèo sao lại liên quan đến
hoàng tộc? Rốt cuộc thì, chàng là ai?
Càng
suy nghĩ, nàng lại càng đau lòng. Phải chăng Minh Đạo đã nói dối nàng? Có lẽ
chàng không phải là một thư sinh như nàng vẫn lầm tưởng. Đường kiếm tài tình đó
là của một võ sư tài năng, không phải của một công tử trói gà không chặt. Đột
nhiên nàng nhớ tới ánh mắt khổ sở của Minh Đạo hôm trước. Chắc chắn là chàng
đang cố nói ta chuyện này, vậy mà ta lại ngốc nghếch đến mức chẳng nhận ra! Ngoài
chuyện này, chàng còn lừa dối ta chuyện gì nữa đây?
Thanh
kiếm Thái hậu trao tặng nhân ngày nhậm chức vệ sĩ đang nhắc nhở nàng về trọng
trách nặng nề trên vai. Từ trước khi Thanh Tâm được sinh ra, gia đình nàng đã
chịu ơn của Thái hậu rất nhiều. Thái hậu là người đã đề nghị cha nàng –lúc đó
chỉ mới 20 tuổi - vào vị trí chỉ huy trận đánh ở kinh thành Huế năm 1431, từ đó
ông không ngừng được thăng tiến trong cung và có vị trí vững chắc như hôm nay.
Cũng chính Thái hậu đã thuyết phục cha mẹ cho Thanh Tâm đi học chữ và võ thuật
như em trai Tiểu Long, vì bà biết nàng có đủ khả năng và đam mê để làm điều đó.
Đối với nàng, Thái hậu không chỉ là ân nhân mà còn là người thầy khó tính nhưng
tận tình, là người bạn luôn kiên nhẫn lắng nghe mọi tâm sự của nàng. Lúc nàng bị
sốt liệt giường, hàng ngày Thái hậu đều sang thăm và tặng nàng giỏ cam ăn giải
cảm. Ngay khi vừa tròn 18 tuổi, nàng đã xin được làm cận vệ riêng của bà như một
cách trả ơn của Trịnh gia dành cho vị Thái hậu cao quý. Chỉ cần còn Trịnh Thanh
Tâm ở đây thì không ai có thể chạm đến dù chỉ một sợi tóc của bà, nàng đã tự hứa
với lòng như thế.
Giờ
đây lời hứa năm nào đang giày vò tâm trí nàng. Nàng rùng mình nghĩ:
- - Chẳng
lẽ ta phải đối đầu với Minh Đạo hay sao?
Thanh
Tâm lập tức lắc đầu như muốn xua điều khủng khiếp đó ra khỏi đầu. Không, nhất định
nàng sẽ tìm cách thuyết phục Minh Đạo từ bỏ kế hoạch đẫm máu đó. Với tài ăn nói
cùng trái tim chân thành, nàng sẽ khiến chàng nhận ra sự thù hận có thể hủy hoại
linh hồn thanh khiết của chàng như thế nào và đồng ý ngừng việc này lại. Nàng
tin như thế, và sẽ luôn tin như thế.
Ngay
cả khi Minh Đạo coi sự trả thù là sứ mệnh sinh tử của đời mình.
YYY
Đêm
ở hồ Bán Nguyệt yên tĩnh đến lạ lùng. Thứ duy nhất nghe được là tiếng sóng gợn
lăn tăn trên mặt hồ và tiếng ve kêu sầu thảm như thể đây là bản hòa ca cuối
cùng trong đời. Lần theo những bụi dâm bụt, Thanh Tâm làu bàu: “Tại sao lại hẹn
buổi tối chứ? Mãi mới tìm được lí do để nói với cha và Thái hậu.” Nói vậy thôi
nhưng nàng thừa biết câu trả lời. Đơn giản là vào buổi tối, Minh Đạo trở nên
thành thật với bản thân hơn. Điều này làm nàng nhớ tới nhân vật Dracula mà nàng
được học trong một lần đi du học ở phương Tây.
- - Nàng
đến rồi à?
Minh
Đạo cất lời. Vẫn là cái giọng trầm trầm thân thương ấy, thứ âm thanh vang lên
trong khu thượng uyển mà Thanh Tâm đã cầu nguyện hàng chục, thậm chí hàng trăm
lần rằng đó chỉ là ảo giác. Chàng vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt không ngừng dõi
theo những vệt mây còn sót lại trên bầu trời. Thật khó để đoán chàng đang nghĩ
gì.
- - Nàng…đã
làm cận vệ cho Thái hậu bao lâu rồi? Nàng luôn khiến ta đi từ ngạc nhiên này
sang ngạc nhiên khác đấy Thanh Tâm à.
Minh
Đạo mỉm cười cay đắng. Thanh Tâm cảm giác như có mũi kim đang mơn trớn trên tim
mình. Nàng cố gắng pha trò:
- - Một
năm. Hừ, em không thèm kiểu ngạc nhiên đó đâu. Còn chàng, không phải chàng cũng
có gì muốn nói sao?
Minh
Đạo đột nhiên quay sang nhìn Thanh Tâm. Giờ thì cây kim chết tiệt đó đã tìm được
lỗ hổng rồi, nàng nuốt nước bọt.
- - Ta
tên thật là Nguyễn Minh Đạo. Ta là cháu nội của Nguyễn Trãi.
Nàng
nghe câu trả lời nhẹ tựa lông hồng của chàng mà như sét đánh ngang tai. Cả gia
đình Nguyễn Trãi bị lãnh án tru di tam tộc với tội danh giết vua Lê Thái Tông trong
vụ án nổi tiếng ở Lệ Chi viên. Dư âm của sự kiện kinh hoàng đó vẫn còn dày đặc
khắp nơi, chả trách sao khung cảnh kinh thành luôn mang màu sắc ảm đạm như vậy.
- - Ông
nội ta là một người rất tài năng, trung thành với vua , không đam mê vật chất và
đặc biệt rất thông thái chuyện đời cũng như sử sách. Em thử nghĩ xem, một người
cao khiết như vậy lại có thể ra tay hạ độc vua hay sao? Chắc chắn là Thái hậu
đã sắp đặt chuyện này!
Thanh
Tâm ngay lập tức đáp lại đầy giận dữ:
- - Chàng
có cơ sở nào không mà lại quy tội cho Thái hậu như thế? Thái hậu là một người
phụ nữ can trường, luôn vì dân và rất tốt bụng. Không phải nạn đói ở kinh thành
được giải quyết là nhờ một tay Thái hậu hay sao?
Đôi
mắt Minh Đạo chất chứa một nỗi buồn mênh mang:
- - À,
thì ra Trịnh gia chịu ơn của Thái hậu nên nàng mới đi làm cận vệ cho bà ta đúng
không? Bà ta chỉ tốt với những ai không có khả năng lật đổ bà ta thôi. Ông nội
ta vì giúp đỡ Lệnh phi Ngọc Dao nên bà ta mới sinh lòng thù hận. Bà ta sợ rằng chuyện
con trai mình không phải là con ruột của Hoàng Thượng bị bại lộ, bà ta sẽ bị thất
sủng và con trai của Lệnh phi sẽ được lên ngôi. Vì thế bà ta mới nhẫn tâm giết
vua và vu oan cho ông nội ta!
Nàng
đau đớn cảm nhận mũi kim đang từ từ đâm xuyên trái tim mình. Không phải chỉ vì
cơ hội thuyết phục Minh Đạo đã tắt ngúm, mà còn là vì cảm giác bị phản bội.
Không ngờ người mà nàng luôn kính trọng và dành hết tuổi xuân để bảo vệ lại làm
những chuyện kinh thiên động địa vậy sao?
- - Không
thể có chuyện đó được! Em đã ở cùng Thái hậu từ nhỏ, em biết Thái hậu là người
thế nào. Để em lựa lời dò hỏi Thái hậu giúp chàng. Chàng không nên hành động sơ
suất kẻo sau này khó mà sửa chữa.
Nàng
đột nhiên im bặt. Minh Đạo gằn giọng, từng câu chữ như bốc lửa:
- - Nàng
cũng đang có sứ mệnh để thực hiện đúng không? Thế thì nàng cũng hiểu hai chữ “sứ mệnh” ấy có sức nặng thế nào đối với mọi
quyết định, thậm chí là cả tương lai của nàng đúng chứ? Cả gia tộc chỉ còn một
mình ta sống sót, nhờ ơn dì hàng xóm thương tình đem ta chạy trốn ra ngoại ô một
thời gian. Lúc ấy ta mới ba ngày tuổi, chưa kịp có giấy khai sinh nên may mắn
không bị truy nã. Bây giờ dì ấy mất rồi, ta cũng chẳng còn gì luyến tiếc. Ta
làm thân nam nhi có ăn học, thù gia tộc còn chưa trả được thì sau này dám ra đời
mà nói chuyện với ai?
Thanh
Tâm đứng không vững nữa, nàng ngã khuỵu xuống. Minh Đạo hốt hoảng bay đến:
- - Kìa,
nàng không sao chứ?
Nàng
lắc đầu, khuôn mặt trở nên nhợt nhạt:
- - Em
không sao, chỉ là có nhiều thứ để suy nghĩ quá. Em xin lỗi vì đã thốt lên những
lời thiếu đồng cảm đến vậy.
Chàng
nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng. Rõ ràng là nàng còn điều gì đó
muốn nói.
- - Nàng
đang nghĩ gì thế?
- - Không…không
gì cả.
- - Thật
không?
- - …Em…em
chỉ không muốn chàng trở thành tội nhân mà thôi.
Hình
ảnh người thiếu nữ trước mặt chàng thật cứng rắn, nhưng dường như lại có thể lập
tức vỡ tan chỉ với một cú chạm rất khẽ. Bản thân vị thanh niên họ Trần, hay
chính xác hơn là họ Nguyễn, cũng đã kiệt sức vì phải dồn nén bao buồn bã, đau đớn
suốt đêm qua. Minh Đạo đặt tay lên má nàng rồi chậm rãi nói:
- - Có
thật lí do chỉ là như vậy không? Hay là còn điều gì khác nữa?
BỐP!
Bàn
tay của Minh Đạo bị hất văng ra. Thanh Tâm giận dữ nhìn chàng, giọng uất nghẹn:
- - Chàng
đang đùa giỡn với nỗi đau của em đúng không? Chàng thừa biết chuyện đó rồi mà!
Phải chính miệng em nói ra thì chàng mới hài lòng hay sao?
Minh
Đạo nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng:
- - Ta
chỉ e rằng…nếu không nói hôm nay thì sẽ không bao giờ nói ra được nữa, em hiểu
không?
Mặt
đất như nứt toác ra dưới chân và nhanh chóng biến trái tim nàng thành mảnh vụn.
Đúng rồi nhỉ, hết đêm nay là nàng sẽ phải trở lại làm việc ở phủ Thái hậu. Đêm
mai, nàng với Minh Đạo sẽ gặp nhau với tư cách là đối thủ, chứ không còn là người
bạn tri kỉ mà nàng hết mực trân trọng nữa! Chưa bao giờ nàng lại lâm vào tình cảnh
oái oăm thế này. Chưa có chàng trai nào lại có thể làm nhiễu loạn trái tim nàng
như huynh ấy…
Họ
tựa đầu vào nhau và im lặng nhìn ngắm sao trời. Hai bàn tay đan chặt vào nhau
như truyền thêm hơi ấm và sức mạnh. Hàng cây liễu bên bờ hồ soi mình xuống nước
đầy thảm não, tự hỏi vì sao ông Trời lại khéo trêu ngươi con người. Thỉnh thoảng
tiếng ếch kêu lại vang vọng khắp không gian yên tĩnh, báo hiệu rằng quỹ thời
gian của họ đang cạn kiệt dần. Thanh Tâm thầm ước thời gian ngừng lại ngay tại
giây phút này, thời điểm mà nàng và chàng có thể trút bỏ lớp áo giáp mang tên
“số phận” để có thể đến với nhau mà không cần vướng bận điều gì.
- - Minh
Đạo, có bao giờ chàng nghĩ nếu được tiếp tục sống thì chàng sẽ làm gì không?
Minh
Đạo sờ trán ra chiều suy tư:
- - Thật
tình ta chưa bao giờ tưởng tượng ra tương lai gồm điều gì khác ngoài trả thù cả.
Còn em thì sao?
- - Em
ấy à, nếu không làm vệ sĩ thì em muốn trở thành họa sĩ. Em muốn thâu tóm tất cả
vẻ đẹp của cuộc sống và khiến cho khán giả phải thổn thức khi ngắm nhìn nó.
Chàng
bật cười trước tâm hồn ngây thơ của cô gái trẻ. Ai mà ngờ một vệ sĩ cao cấp với
vỏ bọc lạnh lùng lại mơ ước lãng mạn đến thế chứ!
- - Hồi
bé có lần ta muốn làm một nhà văn. Ta thích cách từ ngữ xoay chuyển tư duy của
con người và động viên họ.
Chàng
ngưng một chút như để lấy hơi, sau đó nói nhanh:
- - Nhưng
bây giờ ta có một ước mơ lớn hơn rất nhiều, đó chính là có em bên cạnh.
Hai
hàng lệ chảy dài trên gò má Thanh Tâm. Cảm giác hạnh phúc và đau xót tranh nhau
xuất hiện trong đôi mắt nàng. Nàng vừa đấm thùm thụp vào lưng Minh Đạo vừa tức
tưởi khóc. Chàng mím môi để ngăn dòng nước mắt chực trào trên mi, khẽ vỗ về:
- - Cứ
khóc đi em…Em cứ giải tỏa mọi đau đớn hết đi…Ta sẽ hứng chịu hết! Khéo em làm
ta khóc theo em mất…
Nàng
run rẩy ôm lấy Minh Đạo, như thể nếu chỉ cần sơ ý là chàng sẽ vụt tan mất. Nàng
không dám nhìn lên, vì nàng sợ phải đối diện với ánh mắt nghẹn ngào của huynh ấy.
Minh
Đạo cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: “Trời gần sáng rồi. Chúng ta nên về
thôi.” Thanh Tâm ngập ngừng gật đầu và đứng dậy. Hai người nhìn nhau một lúc
lâu. Minh Đạo mở lời trước:
- - Chúng
ta về đi. Ta chỉ tiễn nàng đến gần nhà nàng được thôi, kẻo phụ thân nàng nổi
điên mất.
Họ
tay trong tay sải bước cạnh nhau. “Sao con đường hôm nay lại ngắn đến thế”,
Thanh Tâm ấm ức nghĩ.
- - Em…giữ
sức khỏe nhé.
- - Vâng,
chàng cũng thế.
Những
câu nói gượng gạo và sáo rỗng vang lên như vậy. Thanh Tâm nhận ra nàng mong muốn
được nghe thứ quan trọng hơn nữa, nhưng sao nàng chẳng đủ can đảm để nói nên lời.
Thế nên nàng vắt kiệt đôi mắt của mình để ghi nhớ thật rõ dáng người cao gầy,
bàn tay ấm áp và khuôn mặt hiền hậu rất đỗi thân thương đang rời xa mình.
Minh
Đạo đi được một quãng, đột nhiên chàng quay đầu lại:
- - Thanh
Tâm em biết không, từ đêm qua đến giờ ta đã thầm ước hàng chục, thậm chí hàng
trăm lần rằng giọng nói vang lên ở vườn thượng uyển không phải là của em. Để
trái tim ta không phải gào thét đau đớn thế này.
Thế
giới sụp đổ dưới chân nàng.
Nhanh
chóng, hệt như cách chàng đến và đi.
YYY
Trong
căn phòng nhỏ của Thái hậu, Thanh Tâm im lặng ngắm
nhìn bà khoan khoái thưởng
thức tách trà nóng. Cô căng thẳng cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt không ngừng di
chuyển từ chỗ phu nhân đến cánh cửa phòng.
- - Ngươi
làm gì mà cứ bồn chồn nãy giờ thế?
Đứng
trước ánh mắt quan tâm của bà, cô đành mỉm cười giả tạo: “Không có gì đâu ạ”
trong khi tâm can bị giằng xé dữ dội. Liệu quyết định của nàng có đúng?
- - Thưa
Thái hậu, có phải chính Thái hậu là người đứng sau vụ án Lệ Chi viên?
Chiếc
tách rơi xuống và vỡ nát dưới chân nàng. Khuôn mặt Thái hậu xanh mét:
- - Ngươi
hỏi chuyện đó làm gì hả?? Đừng có nói xằng kẻo ta chặt đầu ngươi!
Một
giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Thanh Tâm:
- - Tại
sao phu nhân lại để lộ biểu cảm như thế? Sao phu nhân không đóng kịch như lúc ở
triều đình ấy, để con không phải đau đớn thế này…Phu nhân nói đi!
- - Hỗn
láo! Ta nhớ không hề dạy ngươi nói năng vô phép như thế! Thật đáng thất vọng!
Thanh
Tâm đập mạnh thanh kiếm xuống bàn:
- - Cần
gì phải giữ mấy thứ lễ nghi chết tiệt khi mình sắp chết chứ thưa Thái hậu?
Đôi
mắt Thái hậu mở to:
- - Ngươi…ngươi
nói gì…
Bà
chưa kịp dứt câu thì RẦM! Cánh cửa mở toang và một tên thích khách nhảy phóc
vào gian phòng nơi hai người họ đang đứng. Thái hậu lập tức bị khóa hai tay lại,
trong khi đó con dao sắc lạnh kề ngay chiếc cổ thon của bà:
- - Bà
mà hét lên thì một chữ để trăn trối cũng không có đâu. Tôi có chuyện muốn hỏi
bà. Có phải bà là người sắp đặt kế hoạch hãm hại gia đình Nguyễn Trãi?
Thái
hậu thầm ngạc nhiên: “Sao tự dưng hôm nay ai cũng hỏi ta về chuyện này thế?” Và
rồi bằng bộ óc sắc bén của vị nữ nhân đứng đầu hậu cung, bà ngay lập tức hiểu
được thái độ kì lạ của Thanh Tâm từ nãy giờ:
- - Thanh
Tâm! Có phải ngươi thông đồng với hắn để hại chết ta không?
Người
vệ sĩ đáng kính của Thái hậu trả lời bằng giọng run run pha lẫn tức giận:
- - Con
không bao giờ phản bội Thái hậu! Chỉ cần phu nhân trả lời “Không” với huynh ấy,
con sẽ liều chết để đưa phu nhân ra ngoài. Phu nhân mau đáp lại huynh ấy đi!
Thái
hậu định lắc đầu, nhưng nhìn đôi mắt trong veo đầy thơ ngây và chờ đợi của
Thanh Tâm, bà đột nhiên mất hết nhuệ khí.
Thanh
Tâm lảo đảo, nàng nắm hai vai của Thái hậu và rung lắc dữ dội:
- - Thái
hậu, bà nói đi chứ? Mau lên, hay là bà mệt quá nên mất giọng rồi? Không cần nói
cũng được, hay là bà làm kí hiệu nào đó để con biết là bà vô tội đi!
Thái
hậu mím chặt môi không đáp.
- - Tại
sao bà không nói gì cả?
Im
lặng vẫn kéo dài.
- - MAU
NÓI ĐI!! KHÔNG LÀ CON SẼ CHẾT NGAY…
- - Đủ
rồi! Là ta, được chưa?
Cảnh
vật trước mắt Thanh Tâm tối sầm lại. Minh Đạo lập tức đỡ lấy
nàng, rồi quay lại
nhìn Thái hậu đầy thù hận:
- - Tại
sao bà lại có thể làm một chuyện thất đức như vậy chứ? Chỉ vì quyền lực mà bà nỡ
ra tay sát hại những sinh mạng vô tội! Thật quá tàn độc!
- - Các
ngươi chỉ là dân thường, làm sao các ngươi hiểu được nỗi khổ không được sủng ái
của ta chứ? Nếu không làm thế, ta sẽ chỉ là một món đồ bị lãng quên mãi mãi
trong lãnh cung, con ta cũng không thể có cuộc sống đầy đủ và ấm no!
Nàng,
bằng chút lí trí ít ỏi còn lại, cầm thanh kiếm trên tay. Nước mắt tuôn rơi trên
má nàng. Thanh Tâm nhìn người mẹ thứ hai của mình, rồi nàng nhìn Minh Đạo.
Chàng đáp lại bằng nụ cười cay đắng:
- - Đừng
nhìn ta như thế. Ta nhất định phải giết bà ấy. Ta…xin lỗi.
- - Thế
thì em cũng xin lỗi rất nhiều.
Nói
rồi nàng lao vào Minh Đạo. Những nhát kiếm mạnh mẽ chém xuống, như chứa đựng
toàn bộ uất ức và đau khổ trong tâm trí cô gái mười bảy tuổi. Minh Đạo hét lên
đầy đau đớn rồi chỉ bằng hai đường kiếm, đã thấy Thanh Tâm ngã vật ra sàn với
cánh tay đầm đìa máu.
- - Nàng
bị đứt gân, nhưng ta sẽ để thuốc lại cho nàng sử dụng sau, rất hiệu nghiệm đấy.
Ta rất tiếc, đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.
Thanh
Tâm lắc đầu, nàng dùng bàn tay còn lại chạm vào Minh Đạo:
- - Chắc
hẳn chàng đã phải suy nghĩ nhiều lắm. Cám ơn chàng đã nghĩ cho em nhiều như vậy.
Giờ thì em có muốn cũng không ngăn chàng được rồi. Mau đi đi!
Minh
Đạo gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Nhưng đột nhiên chàng nghe tiếng Thanh Tâm
vọng lại:
- - Chàng
có để ý không, tên của chúng ta là thành phần của hình tròn đấy: “Tâm” và “Quỹ
đạo”. Quỹ đạo có thể hướng về phía tâm, thậm chí là lại gần tâm, nhưng chúng sẽ
chẳng bao giờ chạm được vào nhau…
Lưỡi
kiếm của Minh Đạo vừa kết thúc nhiệm vụ của mình thì giọng nói của Thanh Tâm
cũng dừng lại. Linh cảm chuyện chẳng lành, chàng vội vã chạy ra ngoài gian
phòng chính.
- - THANH
TÂM!!!
Nàng
nằm đó, nhẹ nhàng và thanh thoát hệt như vị tiên nữ trong các câu chuyện cổ
tích.
Chàng
run rẩy nhìn thanh kiếm đẫm máu nằm trên cổ nàng.
“Tại
sao chúng ta lại phải chia tay trong khổ đau cùng cực thế này… Ông Trời ơi!!!”
Minh
Đạo lặng lẽ ôm lấy thi thể người con gái chàng yêu nhất trên cõi đời này. Rồi
chàng nhặt thanh kiếm từ tay nàng…
YYY
Ngoài
kia, tiếng quạ vang lên giữa bầu trời đổ máu. Thành phố Hồ Chí Minh, 26/3/2016